Chương 1: Encounter - Alissa, Laura, Andrew, xuống hết đây – bố nó đứng ở dưới gọi vọng lên. Trong giọng nói có pha chút tức giận. Cả ba anh chị em cùng đi xuống, mà lạ là lúc nào cũng đi theo đúng thứ tự từ thấp lên trên – Alissa, Laura, Andrew. Cả ba đứng xếp hàng trước mặt ông Steven. Bố nó chắp hai tay sau lưng, đi đi lại lại trước mặt cả ba. - Đứa nào? - Đứa nào gì hả bố? – Laura hỏi. - Còn định giả ngơ, đứa nào chọc tức dì giúp việc để dì ấy phải bỏ đi? – ông Steven quát. Cả ba giật mình im thin thít. Nó rón rén giơ tay lên. Ông Steven trừng mắt nhìn cô con gái út quý hóa. - Lại là con à? Hừ, đây là lần thứ mấy rồi? – ông Steven đẩy gọng kính lên. Nó im lặng, đứng co ro cạnh Laura. - Là lần thứ mấy? – ông Steven lại quát lên. Nó giật mình. - Dạ…… là….. lần thứ 10……. – nó rụt rè đáp. - Hừ, lần thứ 10, lần này là lần thứ 10 con đuổi người làm. Đến bao giờ con mới hết quậy phá đây hả – bố nó gắt lên. Nó lại im lặng. - Ta sẽ cho con ra ngoài sống tự lập một thời gian, để con bớt quậy phá, Laura và Andrew sẽ đi cùng – các con chuẩn bị hành lí đi, hôm nay ta sẽ đưa các con đi luôn. Nghe đến hai chữ “tự lập” trong lòng nó như mở cờ. Quay xuống chỗ hai anh chị, cả hai dường như cũng vui như nó. - Bố sẽ mua cho các con một ngôi nhà, tháng đầu bố sẽ chu cấp tiền, tháng sau các con tự kiếm sống mà nuôi bản thân – bố nó vẫn cái giọng đều đều đó lên tiếng. Vừa mới có một chút niềm vui nhen nhói bây giờ lại bị ba từ “tự kiếm sống” làm dập tắt. Gì chứ, bố nó định làm vậy thật sao. Tiền nhiếp ảnh gia của nó cũng chỉ đủ để ăn chơi hằng tháng, bây giờ bảo nó tự kiếm sống, làm sao nó làm cho được. Chỉ kịp nghĩ có thế, nó vội vàng phản đối. - Không được, con làm sao có thể tự kiếm sống được chứ. Bố tha cho con lần này đi mà, con hứa lần sau con sẽ không tái phạm nữa, nha bố. Laura và Andrew thấy tình hình không được khả quan cho lắm, vội vàng kéo nó lại. - Em im đi, bây giờ được bố tha cho là tốt lắm rồi, còn đòi hỏi gì nữa. Định để bố cấm ra ngoài một tháng à – Laura nói khẽ vào tai nó. - Nhưng mà…… - Không nhưng nhị gì nữa, mau lên sắp xếp đồ đạc đi, nhìn bố có vẻ tức giận lắm rồi đấy – Andrew cấu nhẹ ra hiệu cho nó. Nghe lời Andrew nó ngoan ngoãn đi lên phòng, trong lòng vẫn không khỏi ấm ức. +++++ Ngồi trong xe đi đến nhà mới, nó liên tục lẩm bẩm chửi rủa. - Em ngồi yên một lúc hộ anh được không? – Andrew cuối cùng không chịu được phải lên tiếng. - Nhưng mà em tức lắm – nó vớ cái áo lót trong túi ném vào mặt Andrew. Anh tóm lấy cái thứ nó vừa ném cho mình. Nhướng mày lên kinh ngạc. - Wow, đúng là em gái anh lớn thật rồi. Mới lớp 12 mà vẫn còn như cái TV màn hình phẳng mà bây giờ đã thế này rồi cơ à. Nó hằn học giằng lấy cái áo từ tay Andrew bỏ vào túi. Chợt nhận ra bị bỏ quên cái headphone ở nhà, nó vội bảo tài xế quay lại một lát. Nó lục tung cả nhà lên mà vẫn không thấy cái headphone đâu. Nó định bỏ đi mua cái khác. Lúc ra phòng khách nó thấy có người trong bếp. Hóa ra là dì giúp việc, chắc bố nó thuê lại. - Dì, dì thấy cái headphone của tôi đâu không? - À, tôi thấy nó trong phòng ông chủ á. - Ừm, cảm ơn. Nó bước về phía phòng ông Steven. Nó nghe có một âm thanh lạ phát ra từ bên trong. Đầu tiên là tiếng rên ư ử, tiếp theo nó nghe có tiếng đàn bà. Mở hé cửa, một cảnh tượng đậm chất “Sock” hiện ra trước mắt. Không ngờ, bố nó đuổi ba anh em nó đi là để ở nhà hú hí với một con đàn bà khác. Với tính cách của nó tất nhiên nó sẽ đẩy cửa xông vào. - Hai người…… hai người đang làm gì vậy? – nó hét lên. Nhìn thấy nó, bố nó vội vã mặc quần áo. - Con….. con sao con về đây? - Con không về chắc đã bị bố qua mặt rồi. Bố đuổi bọn con đi để hú hí với một mụ đàn bà. - Hỗn xược – bố nó giang tay tát nó một cái đau điếng. Nó ôm bên má bị bố nó tát. - Bố….. – giọng nó nghẹn lại. - Nhân tiện đây, bố cũng nói luôn. Đây là cô Elena, từ bây giờ cô ấy sẽ là thư kí của bố cũng là mẹ kế của các con. Con bảo Laura từ bây giờ sẽ có thư kí mới, nó không phải đến công ty nữa…….. ———— - Bây giờ chúng ta phải làm gì đây? – Laura kêu gào. - Khổ quá, tiền không, việc làm cũng không, thế kiếm đâu ra tiền mà ăn với tiêu. Tao đã bảo mày rồi, ngay từ đầu bố bảo làm thư kí thì đừng có vào làm – Andrew nói, chỉ mặt Laura. - Thôi, cho em xin. Bây giờ quan trọng là phải đuổi được con mẹ mụ kia ra khỏi nhà kìa – nó đi đi lại lại. Rồi chợt nghĩ ra cái gì đó, nó reo lên. - A, nghĩ ra rồi. Chị Laura, chị hay đi đánh ghen đúng không. Bây giờ chị gọi bạn bè chị đến nhà đập chết con mụ đấy đi. - Mày bị điên à, bố đánh tao chết, mày chịu trận một mình chưa đủ hay sao mà lôi cả tao vào. Thôi thôi thôi, không được đâu – Laura xua xua tay. - Thế bây giờ…… làm thế nào bây giờ. Chẳng nhẽ tự kiếm việc làm thêm – nó khoanh tay ngồi phịch xuống cái ghế sa lông. - Thôi, trong vòng một tháng, khẩn trương kiếm việc làm thêm, ông già chỉ chu cấp tiền một tháng thôi đấy. Anh sẽ đi hỏi bạn bè xem có thể vay được vốn mở công ty không, còn bây giờ bỏ qua việc con mụ kia đi, đi ngủ, mai bàn tiếp – Andrew ra lệnh rồi đi lên phòng. ++++++ Sáng hôm sau, nó đi ra đường để thay đổi không khí. Đi mãi đi mãi mà vẫn không biết đi đâu, cuối cùng nhận ra là bị lạc đường lúc nào không biết. Nó vò đầu bứt tai, mấy hôm nay nó lơ đãng quá, lúc nào cũng nghĩ đi đâu đâu. Chợt nhớ ra nó có cầm hồ sơ theo. Thôi thì đã lạc rồi, tiện thể đi xin việc luôn cũng được. Đi được một đoạn nữa, nó va phải một người, quay lại định xin lỗi thì chả thấy người đấy đâu. Thấy hình như, cái người nó vừa va phải có làm rơi cái gì đó. Hóa ra đó là một cái card visit kèm theo một tờ giấy. Mở ra, cái chữ đầu tiên đập vào mắt nó “Tuyển Nhân Viên”. Nó chết đuối như vớ được cọc, lần theo chỉ dẫn trong tờ giấy nó tìm đến công ty đang tuyển nhân viên. Nộp hồ sơ xong xuôi, nó nhớ ra tên công ty là Steven. Vội hỏi cô tiếp tân. - À, cô cho tôi hỏi, giám đốc công ty tên gì ạ? - Steven. Nó hơi giật mình khi nghe đến cái tên Steven. Chẳng nhẽ bố nó mở công ty làm ăn riêng mà không cho 3 anh em nó biết? Chết rồi, thế thì không thể xin việc ở đây được. Nó vội vàng rút lại hồ sơ và ra đứng chờ thang máy. Trời đất, thang máy đang sửa chữa. Thế là nó lại phải cuốc thang bộ mà đi xuống. …….. Rầm……. Sao hôm nay xui thế không biết, đụng phải người ta hai lần. - Tôi xin lỗi, anh có làm sao không? Nó quay sang nhìn cái người nó vừa đụng phải. Đây là một chàng trai cao ráo, tầm khoảng 26, 27 tuổi, anh chàng có một nước da trắng mịn, có thể nói là trắng hơn cả con gái, mái tóc màu hạt dẻ, nhưng ấn tượng với nó nhất vẫn là đôi mắt màu nâu trầm, ẩn chứa trong đó rất nhiều nỗi niềm. Quả thực anh chàng này rất đẹp trai. - Này, cô không có mắt à. Ban nãy đụng phải tôi ngoài đường, tôi đã tha cho rồi, mà bây giờ vẫn thế, mắt cô để đi đâu hả. Có biết tôi đang bị thương không. Đang ngẩn ngơ với những suy nghĩ mông lung thì bị tiếng của anh chàng kia cắt đứt. Gì chứ, dù sao cũng xin lỗi rồi mà. Người đâu mà khó chịu. Nhưng dù sao ban nãy đụng phải người ta ở ngoài đường, chưa kịp xin lỗi nên bây giờ phải cố nhịn một chút. - Anh có làm sao không? Cho tôi xin lỗi. - Sao chăng cái gì, xin lỗi mà xong à. Thật là hết nói nổi mà. Muốn tiền thì nói, việc gì mà phải vòng vo mất thời gian. - Thế bây giờ anh muốn gì? - Muốn cô đền tội chứ muốn gì. - Tiền đúng không? – nó rút từ trong ví ra một cọc tiền và đưa cho anh chàng kia. - Hơ, cô coi thường tôi quá rồi đấy. Tôi muốn cô đền tội chứ không phải đền tiền. - Thế bây giờ anh muốn cái gì? Anh chàng tiến sát về phía nó, như phản xạ nó đi giật lùi về phía sau. Cuối cùng nó bị anh chàng kia ép sát vào tường, một tay anh ta chống tường, tay kia thì đang phải bó bột nên không chống được. - Anh đừng có làm cái gì quá đáng đấy, tôi kêu cứu bây giờ. Anh chàng kia vẫn cúi sát mặt mình vào mặt nó. Nó nhắm chặt mặt, tay nắm thành nắm đấm. Đang định cho một chưởng vào mặt tên kia thì hắn lên tiếng. - Cô….. đến làm ôsin cho tôi trong vòng 2 tháng…… Chương 2: Ôsin - Gì hả? Làm ôsin sao? Đừng có mà mơ. - Này, nên nhớ cô vừa đụng phải tôi đấy. Nó bí quá không bật lại được câu gì. Vẫn cái giọng đấy hắn lại lên tiếng. - Nếu cô đồng ý, cô có thể ở lại nhà tôi, tôi sẽ trả lương hằng tháng cho cô. - Có lương nữa hả? - Đúng – trên môi hắn nở một nụ cười. - Tôi đồng ý. - Tốt lắm, vậy bây giờ về nhà tôi – hắn xoa đầu nó rồi kéo nó đi. ………………. Nhà hắn ở khá xa trung tâm thành phố, ngôi nhà này không lớn. Nó ở sát bờ biển, không gian xung quanh rất im ắng. May mà nhà hắn không lớn, cái nhà này mà to bằng cái nhà của bố nó, chắc lau dọn cả ngày cũng không hết mất. Bỗng nó cảm thấy hối hận khi đuổi việc mấy người làm. - Nhà anh đây hả? - Ừ. Sao? Có vấn đề gì à? - À không, không có gì. - Đừng có vội mừng. Nhiệm vụ của cô không chỉ có lau dọn thôi đâu, cô còn phải phục vụ tôi nữa đấy – vừa nói hắn vừa nhấn nó xuống ghế rồi cởi áo ra. Nó sợ hãi co rúm người lại. Cái gì thế này, hóa ra mình bị lừa sao. Không phải đến đây làm ôsin mà là làm…… Á trời ơi, đời con gái của mình đến đây là hết sao. - Đừng có đụng vào người tôi – nó hét lên. - Cô nghĩ gì mà tôi đụng vào người cô làm cái gì. Đi giặt áo cho tôi – hắn đưa cái áo ra trước mặt nó. - Hả – nó dần dần mở mắt. Trời đất, hắn đang cởi trần sao. Từ bé đến lớn, ngoài nhìn thấy Andrew cởi trần ở nhà ra thì nó chưa từng thấy một tên con trai nào cởi trần cả. Nhưng thấy rồi mới biết, không chỉ có Andrew mới đẹp mà còn nhiều người có một thân hình như siêu mẫu, điển hình là tên này. - Cô nhìn cái gì vậy? Hắn nói làm mặt nó vốn đã hồng, bây giờ lại chuyển sang màu đỏ hơn. Bất chợt khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười nửa miệng vô cùng đểu cáng. - Hay là cô muốn…… Hắn từ từ cúi xuống cổ nó. Tay hắn bật chợt đưa lên eo, từ từ kéo áo nó lên. Nó giật mình khi tay hắn chạm vào dây áo lót mình. Gì đây. “Tên…… BIẾN THÁIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII…………………” – nó hết lên. Vậy là hắn nhận ngay một chưởng vào bụng. Và tất nhiên thủ phạm gây ra việc này không ai khác ngoài nó. Nó đạp cho hắn một phát nữa rồi đứng dậy. - Ai da. Tôi không ngờ nội công của cô thâm hậu đến thế đấy. Thôi từ lần sau tôi không dám dây vào cô nữa – hắn ôm bụng méo mó nói. - Thử đụng vào tôi lần nữa xem, tôi cho anh biết tay. Nó ôm cái áo anh ta vừa thải ra mang đi giặt. - Phòng của tôi ở đâu? – nó nói trong khi vẫn đang dẫm đạp lên đống quần áo của hắn. Con trai gì mà rõ lắm quần áo. - Cạnh phòng tôi. - Ừm – nó lại giẫm đạp tiếp, mà lạ là nó đạp rất hăng như trút giận lên đồ của cái người mà mình ghét. Điện thoại của nó khẽ rung. Là Andrew gọi. Nó bắt máy. - Mày đang ở đâu đấy? Về nhà nhanh, có chuyện rồi. - Vâng, em về ngay đây. Nói rồi nó cúp máy rồi chạy ra ngoài để mặc hắn vẫn đang ngạc nhiên ngồi trên ghế không hiểu chuyện gì. - Chuyện gì thế nhỉ? (Bạn đang đọc truyện tại VipTruyen.Pro chúc các bạn đọc truyện vui vẻ) Nó vào nhà. Cảnh tượng đầu tiên nó nhìn thấy là một đống hỗn độn. Đã xảy ra chuyện gì vậy. Nghe thấy trên gác có tiếng của Andrew và Laura. Nó chạy lên xem. - Có chuyện gì vậy? - Con hồ li tinh đó, chị phải cho nó một trận – Laura đứng dậy đi vào phòng. Lúc này nó mới để ý trong phòng của Laura có người. Nó bước theo sau Laura. Cái người trước mắt khiến nó vô cùng kinh ngạc. Đó chẳng phải là ả thư kí của bố sao. - Có chuyện gì vậy? Em chẳng hiểu gì cả – nó quay sang hỏi Andrew trong khi Laura đang gào loạn lên bên trong. - Bố bị con hồ li tinh đó dụ dỗ rồi. Ả đó bảo bố cho phép đến phá nhà chúng ta, bảo phải cho chúng ta sống tự lập cho quen. Thật trơ trẽn mà – tay Andrew nắm thành nắm đấm, nó có thể cảm nhận được người anh đang run lên vì giận dữ. Sao trong một ngày mà nhiều thứ lại đổ lên đầu nó thế này. Nó ngồi thụp xuống giữa đống hỗn độn. Không thể thế được, bố nó không phải là người như vậy. - Anh gặp bố chưa? – nó ngẩng khuôn mặt nước mắt đầm đìa lên hỏi Andrew. - Hừ, bố à. Ông ta không còn là bố chúng ta nữa – Andrew lắc mạnh vai nó. - Không được, em phải đi gặp bố – nó loạng choạng đứng dậy. Chưa kịp bước đi nó đã bị đám vệ sĩ xung quanh ả kia bắt lại đánh. Đám vệ sĩ đó cứ đánh, Laura và Andrew thì bị đám vệ sĩ còn lại của bà ta bắt lại. Người nó đã tím bầm, máu từ mồm trào ra. Bà Elena tiến lại phía nó, ngồi xuống trước mặt nó. - Mày còn dám làm càn một lần nữa thì cái khuôn mặt này sẽ thành cái gì thì mày biết rồi chứ. Bây giờ chúng mày nhanh chóng cút ra khỏi đây, và kí vào đây để cam kết rằng sẽ không bao giờ quay trở lại căn nhà này nữa – bà vừa nói vùa đưa một tờ giấy ra trước mặt nó. Nó nhìn bà Elena với ánh mắt khinh bỉ, nhổ máu nó nói đứt quãng. - Có chết…… tôi cũng không kí. Bà Elena trừng mắt nhìn nó, bà ta nở một nụ cười độc ác. - Được lắm. Để xem mày có không kí được không, đánh nó tiếp cho tao – rồi bà ra lệnh cho đám vệ sĩ đứng bên cạnh. Theo mệnh lệnh của bà ta chúng lao vào đấm, đá nó tới tấp. Mặc kệ những lời chửi rủa, gào thét của Laura và Andrew. Vì quá kiệt sức nó ngất đi lúc nào không biết. Trong cơn mê man, nó nghe thấy giọng của một người con trai gọi nó……….. ++++++++++ Nó nằm trên giường bệnh truyền máu. Nó nằm viện 1 tuần rồi mà vẫn chưa khỏi. Xung quanh là một màu trắng toát. Từ ngày vào viện đến giờ, nó không nói lấy một câu. Laura mặc dù rất thương em gái nhưng vẫn không làm gì được. Trong suốt quãng thời gian nó nằm viện, hắn là người ở cạnh nó nhiều nhất. Không hiểu thế nào mà giám đốc một công ty lớn như hắn lại có thời gian đến thăm nó hằng ngày thế này được. Nó cũng chưa biết hắn chính là Steven, là giám đốc công ty mà mấy hôm trước nó có đi phỏng vấn. - Anh không về nhà à? – nó bất chợt hỏi, không ngoảnh mặt lại. Hắn có hơi bất ngờ, nhưng với kinh nghiệm trên thương trường bao năm nên hắn vẫn giữ được chút bình tĩnh. - Cô khỏi rồi tôi về!!! Lúc này nó mới quay sang. Hắn cảm thấy hơi khó chịu. Đây không phải là tính cách của nó, hắn thích nó như cái ngày đầu tiên va phải hắn hơn, luôn ương bướng ngang tàng. - Sao tự nhiên anh tốt thế. Không phải là anh đang lợi dụng để tăng thêm thời gian làm ôsin cho anh đấy chứ – nó nhíu mày, lúc này thì nó đã ngồi hẳn dậy. - Cô nằm xuống đi. Tay cô vẫn đang truyền kia kìa – hắn ấn nó nằm xuống. Ai ngờ, nó không những không nằm xuống mà còn đứng phắt dậy giựt hết cả dây ra. Hắn thực sự ngạc nhiên. Không hiểu cô ta là trâu hay là bò nữa mà khỏe thế. - Cô…… - Cô gì mà cô. Nằm hoài mà không thấy ai đến thì nằm làm cái gì. - Thế cô đang chờ ai à? - Mấy hôm vừa rồi, anh thấy bố tôi đến không? – nó ngồi xuống trước mặt hắn, hỏi. - Không – hắn thản nhiên trả lời. Nó đứng lên, đạp đổ cái ghế bên cạnh hắn. Hắn bắt đầu thấy đứa con gái này có vẻ thú vị, hắn thì vô cùng nhiều vệ tinh bay xung quanh, nhưng một cô bé như thế này thì đây là lần đầu tiên hắn thấy. Nó giận cá chém thớt, quay sang đạp ghế của hắn rồi ngồi phịch xuống giường. Dường như vẫn chưa hết tức, nó vớ cái gối bên cạnh ném vào mặt hắn. Đường đường là một công tử, chưa bị ai đánh bao giờ, vậy mà bây giờ lại bị một con bé vắt mũi chưa sạch như nó ném gối vào mặt nên cũng đâm tức giận. Không chịu thua, hắn ném trả cái gối vào mặt nó. Vì không phòng bị trước nên nó dính nguyên một em gối trên mặt. Vậy là cuộc chiến gối sinh sôi. Bao nhiêu chăn gối, được nó và hắn huy động hết. Cuối cùng nó phải là người chịu thua, lại quay sang đấu võ mồm. - Anh hành hạ người bệnh thế à? - Cô gây sự trước. - Nhưng anh là đàn ông con trai, phải nhường tí chứ. Đấu gì thì đấu chứ riêng đấu võ mồm thì không ai có thể địch lại với nó. Nó đứng lên vơ hết quần áo nhét vào túi. - Cô đi đâu vậy? - Đi về chứ đi đâu. Có bệnh tật gì đâu mà phải nằm viện – vừa nói nó vừa hùng hục nhét đống đồ vào trong túi. Xong xuôi, nó hùng hổ vác túi đi về, không quên kéo theo hắn để làm thủ tục xuất viện. Ngồi trên xe, hắn và nó vẫn không thôi cãi nhau. Tất nhiên, hắn luôn luôn là người phải giơ tay đầu hàng. Thôi cãi nhau, nó nhìn ra ngoài cửa kính. Đường phố lúc nào cũng vậy, luôn đông đúc, tấp nập. Khác hẳn với tâm trạng của nó hiện giờ. - Cô muốn đi đâu? – bất chợt hắn hỏi. - Về nhà của bố tôi – nó trả lời, vẫn không quay sang. Hắn đánh tay lái về phía nhà bố nó. ++++++ Một khung cảnh hoang tàn hiện ra trước mặt nó và hắn. Sao khu biệt thự của bố nó đó đâu. Tại sao lại thành thế này. Nó chạy vào phòng bố nó – không có gì. Nó vội gọi điện cho bà Elena. - Alo – một giọng nữ quý phái phát ra từ đầu dây bên kia. - Nói cho tôi biết, bố tôi….. bố tôi đang ở đâu? – tay nó run lên từng đợt. - Hừm, bố mày à…… - Tôi xin bà đấy. Bà muốn làm gì tôi cũng được, muốn đánh, muốn chửi gì cũng được, tôi sẽ ra khỏi nhà, sẽ không bao giờ đến trước mặt bà và bố nữa nhưng xin bà đừng làm gì ông ấy – nó van nài. - Mày nói là phải làm đấy. Chương 3: Start love - Tôi biết phải sống sao cho phải mà – nó nói rồi cúp máy, giọng nó nghẹn lại. Một vòng tay quàng qua vai nó. Nó ngẩng khuôn mặt đang ngân ngấn nước lên nhìn hắn. Hắn kéo nó vào lòng, nói nhỏ vào tai nó. - Khóc được thì cứ khóc đi, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa. Con gái các cô kì lắm. Nó quay sang ôm chặt hắn, vùi mặt vào ngực hắn mà khóc. Không hiểu vì sao hắn lại cảm thấy thinh thích nó, mặc dù chỉ là mới gặp nhau 2 tuần thôi. ——————- Đón lấy cốc cà phê nóng từ tay hắn, kéo cái chăn bông lại chùm kín đầu, người nó run lên từng đợt. Vì ban nãy đứng ôm nhau quá lâu nên tuyết rơi lúc nào cũng không biết, và kết quả là bây giờ nó đã bị cảm. Nó cảm thấy hơi oan ức, sao hắn cũng đứng dưới tuyết cùng nó mà không sao nhỉ. Chẳng nhẽ nó chịu hết sao. - Hắc xì – nó lại run lên cầm cập, hai răng đập vào nhau như gõ mõ. - Haizz! Nhiều khi tôi đẹp trai quá cũng khổ – hắn lên tiếng với giọng mỉa mai. - Ý anh là gì – nó khó nhọc nhướng mày hỏi. - Cô đúng là đồ heo ngốc. Thì tại vì tôi đẹp trai quá nên cô cứ muốn ôm tôi mãi cho nên mới bị thế này chứ sao. Còn oan ức gì nữa – hắn như đọc được suy nghĩ của nó, nói một tràng dài, còn dám gọi nó là heo. - Cái gì hả, anh bảo ai là heo ngốc? Có muốn chết thì bảo tôi – nó đứng lên hét to rồi lại gập người xuống ho sặc sụa. Hắn vì phòng bị trước nên chạy cách xa nó bao nhiêu,thấy nó ho nên cứ đứng đó cười. Nhưng có vẻ cơn ho này kéo dài hơn hắn tưởng. Hắn tiến gần lại nó, nhẹ vỗ lưng cho nó. - Cô sao vậy? Cảm rồi – hắn đưa tay lên sờ trán nó. Trong vô thức, nó đẩy nhẹ tay hắn ra. Hắn quay lưng lại, kéo tay hắn lên lưng. - Anh làm cái gì vậy? – nó giằng tay mình ra khỏi tay hắn. - Leo lên lưng để tôi đưa lên lầu – hắn chỉ chỉ vào lưng. - Không cần mà – nó nhíu mày rồi ngả người ra ghế. Hắn nhìn nó. Bất chợt hắn bế xốc nó lên bước thẳng lên phòng. - Anh làm cái gì vậy? – nó khó nhọc đập vào ngực hắn. - Không phải cô đang sốt sao. Ốm thế này tôi sẽ tăng thời hạn làm ôsin lên đấy. Nó thôi không đánh hắn nữa. Gục mặt vào ngực hắn, nó ngủ ngoan ngoãn như một con mèo vậy. Đặt nó xuống giường, hắn kéo chăn đắp cho nó. Nó khẽ nhíu mày lại. Hắn cũng nhíu mày nhìn nó, rồi khẽ đưa tay lên kéo lông mày. Hắn khẽ mỉm cười mãn nguyện. Thực ra hắn luôn cảm thấy dễ chịu khi ở cạnh nó, cũng không biết là cảm giác gì. Bất giác hắn nhẹ nhàng cúi xuống đặt lên trán nó một nụ hôn. Tỉnh dậy, loạng choạng với tay sang lấy cái đồng hồ mà với mãi vẫn không thấy cái đồng hồ đâu. Vẫn cố với và kết quả là…… ….. Rầm…… Người bay xuống đất. Lúc này thì nó đã tỉnh ngủ hẳn, ôm lấy cái mông đang đau ê ẩm vì cú ngã ban nãy, nó mở mắt chợt nhận ra đây không phải là phòng mình. Chắc hôm qua nó bị sốt nên tên kia đưa nó vào đây. Đúng lúc ấy cánh cửa phòng bật mở, hắn bước vào trên tay là một bát cháo. Nó ngạc nhiên nhìn hắn. - Cô làm gì dưới đất vậy? – hắn đặt bát cháo xuống rồi nhìn nó. - À, tôi…. vừa bị ngã…. – mặt nó đỏ ửng nhưng vẫn thật thà trả lời. Hắn phì cười rồi tiến đến đỡ nó lên giường. Lại đút cháo cho nó khiến nó không khỏi ngạc nhiên. Tên này hôm nay bị gì vậy? Bình thường hắn đâu có tốt thế này. - Này, anh có bị làm sao không đấy hả? – nó sờ trán hắn. - Sao là sao? – hắn hỏi ngược lại nó. - Sao trăng cái gì? Có phải anh muốn nhờ tôi chuyện gì đúng không. Sao tự dưng anh tốt với tôi vậy?!? - Hừ, cô tự đút lấy mà ăn – hắn hùng hổ đẩy bát cháo cho nó rồi bước ra ngoài. Nó trề môi lẩm bẩm:”Xì, ăn thì ăn”. Hắn như chợt nhớ ra điều gì đó, quay lại. - À, ngày mai cô có rảnh không? - Có, lúc nào tôi chả rảnh – nó vừa ăn vừa nói. - Vậy đi chơi với tôi – hắn nói mà mặt mũi đỏ lựng. - Sao lại thế? Tôi với anh ghét nhau còn chưa hết mà anh còn rủ tôi đi chơi hả. Chắc là muốn trả đũa tôi chứ gì, tôi không đi. Hắn hết cách với nó, vò đầu bứt tai một lúc lâu hắn dứt khoát. - Cô bắt buộc phải đi. Ngày mai đúng 4h15 cô có mặt ở công viên cho tôi, cô mà không đến thì đừng trách tôi – hắn đi ra ngoài đóng cửa cái rầm. ( Víp Truyện Chấm Prồ - Đơn giản là chia sẻ ) Hừ, bực mình mà, đã bảo 4h15 đến mà không thấy đâu. Con nhỏ này, cô chết với tôi. Hắn vừa cắn răng co ro trong chiếc áo khoác vừa lôi từ trong túi ra cái điện thoại. - Alo, gọi gì mà gọi lắm thế – đầu dây bên kia vang lên tiếng của nó. - Cô đang ở đâu đấy hả, có mau đến không, có biết trễ giờ hẹn rồi không. - Có mà anh đến sớm thì có, anh nhìn đồng hồ mà xem. Theo lời nó, hắn nhìn xuống đồng hồ trên tay, đúng là hắn đến sớm thật. - Tôi không cần biết, 5 phút nữa mà cô không có mặt ở đây thì tôi sẽ tăng thời hạn làm ôsin lên 3 tháng – hắn dập máy để mặc nó vẫn đang ú ớ định nói. Đúng 5 phút sau, nó đã có mặt trước công viên. Nó thở dốc định bụng sẽ chửi cho hắn một trận, ai ngờ lại bị hắn kéo thẳng vào trong. - Này, đến đây làm gì? – nó hỏi trong khi vẫn bị hắn lôi đi. - Nhà ma. - Hả………… . . . . …AAAAAAAAAAAAAAAAAA………. Nó hét lên khi đang đi bị một cánh tay đỏ chạm vào gáy, lại bị một vật gì đó cù cù ở chân. Lúc này nó đã leo lên tận đầu hắn rồi. Và thế là hắn bất đắc dĩ phải cõng nó. - Anh không thể đi nhanh một chút sao? Tự dưng lôi tôi vào đây làm gì không biết nữa – nó nằm trên người hắn vẫn không khỏi run. - Cô đừng có cằn nhằn nữa được không. Bình thường cô không sợ trời, không sợ đất, vậy mà lại đi sợ mấy con ma giả này, thật hết nói nổi với cô. - Kệ tôi, ai khiến anh lôi tôi vào đây chi. - Tôi biết đâu cô sợ mấy chỗ này. - Không biết thì phải hỏi chớ. - Tôi mà phải hỏi ôsin à. - Này anh! Tôi không phải là ôsin. - Nhưng cô đang trong thời gian làm ôsin nhà tôi nên cô vẫn là ôsin của tôi. Chương 4: Trốn chạy Nó nhất thời không bật lại được câu nào, đành ngậm ngùi nằm trên lưng hắn. Ra khỏi nhà ma, nó lại xuống đất. Thực ra nó muốn ở trên lưng hắn hơn, để không phải đi bộ, nhưng có lẽ là nó muốn được hắn cõng. Ra đến hết ngoài, một chiếc BMW đen bóng loáng đã chờ sẵn. Hắn bước lên xe, không quên kéo theo cả nó. - Cậu chủ muốn đi đâu ạ? – ông tài xế hỏi hắn với một giọng cung kính, có vẻ như hắn rất có quyền lực. - Về nhà – hắn trả lời trống không. Hừ, tên này thật đúng là không biết phép tắc gì cả. Dù gì thì bác tài xế cũng hơn hắn phải đến chục tuổi mà hắn dám ăn nói thế. Nó nhíu mày tỏ vẻ bất đồng. Đúng là không thể ưa nổi tên này mà. Nó ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ. Bao giờ mới có thể trở lại cuộc sống bình thường??? ————- Chiếc xe đỗ lại trước bãi biển. Hắn xuống xe, nó bước theo sau hắn. - Anh Stevennnnnnnnnnnnnnnnnnnn!!!!!!!!! Một cô gái từ đâu chạy đến ôm chầm lấy hắn, làm hắn giật lùi vài bước và không may đẩy nó ngã. Nó định đứng lên mắng hắn, nhưng khi nhìn thấy cái cảnh trước mặt thì lại vô cùng ngạc nhiên. Bạn gái sao? Có lẽ mình ở đây chỉ làm kì đà cản mũi, nên đi thì hơn. Nó nghĩ vậy rồi nhẹ nhàng bước đi, nhưng trong lòng vẫn hơi có chút gì đó ấm ức. Vào nhà, nó lên giường định đánh một giấc, nhưng nằm mãi vẫn không ngủ được. Nó vẫn băn khoăn về cô gái ban nãy, cô ấy là ai? Có phải là bạn gái hắn không? Nếu là bạn gái hắn thì mình phải biết từ lâu rồi chứ? Sao bây giờ cô ấy mới xuất hiện? Nó hết quay sang bên này lại lật sang bên khác. Cuối cùng nó ngồi dậy, lấy áo khoác và xuống biển đi dạo. Nó nhìn thấy hắn và cô gái ban nãy, có lẽ nó có duyên với hai người này. Liếc hai người kia một lần nữa rồi bước đi, nó ngồi cách xa đôi trai gái kia, nhưng cũng đủ để nghe thấy tiếng của hai người họ. - Sao em lại đến đây? – hắn nói tay cầm một vỏ sò ném xuống biển. - Em nhớ anh – cô gái kia vòng tay qua ôm tay hắn. - Amy à, chúng ta chia tay lâu rồi, em nhớ chứ? Chính em là người nói chia tay mà – hắn đẩy tay cô gái kia ra rồi đứng dậy. Nó nghe loáng thoáng hắn nói cô gái kia tên Amy. - Bây giờ em đã về rồi mà, anh không thể cho em một cơ hội nữa sao? - Muộn rồi. ( Nói thực, đoạn này ta viết chính ta còn cảm thấy nó hơi sến ). Hắn mặc kệ Amy vẫn đang ngồi đó mà đi vào nhà. Nó nhìn Amy, bất chợt bắt gặp ánh mắt của cô đang nhìn mình, nó vội lảng sang bên khác. Amy mỉm cười nhìn nó rồi bước lại chỗ nó ngồi. - Chào cậu. Cậu là giúp việc của anh Steven đúng không? – Amy nói rất nhẹ nhàng, khác hẳn với cái tên trời đánh kia. Nó mỉm cười chào lại. - Ừ, bạn là bạn gái tên đó hả? - Không hẳn là vậy. Mình chỉ là một người thừa – Amy cúi mặt xuống nghịch nghịch ngón tay. Khi ở gần mới nhìn thấy hết được Amy. Cô rất xinh, mái tóc dài bồng bềnh, cách ăn mặc rất phong cách, lại thêm giọng nói trầm ấm, nhưng điều đó cũng đủ để trở thành một người con gái hoàn hảo trong tất cả những tên con trai. Vậy mà tên kia….. Haizz! Đúng là đồ chảnh. Mỡ dâng đến miệng mèo mà còn chê. - Mình sẽ giúp cậu. Không hiểu thế nào mà lúc đó nó lại có thể nói ra câu như vậy. - Không được đâu. Steven, anh ấy chưa bao giờ nghe ai cả, ngoài chủ tịch. - Có vẻ như cậu rất thích hắn? – nó nhíu mày hỏi. - Ừm, có thể người khác cho là tớ đùa giỡn, nhưng tớ thích anh ấy là thật. ( bạn đang đọc truyện tại http://saoviet.me , chúc bạn luôn vui vẻ ) Nó khẽ thở dài. - Haizz! Tớ thật không hiểu nổi cậu, hắn ta thì có gì mà cậu thích chứ. Một tên chảnh chọe, vô nhân đạo, mà còn hay bức hiếp người khác nữa chứ. Nghe nó nói xong một tràng những tính xấu của hắn, Amy bật cười thành tiếng. - Có vẻ như cậu không thích anh Steven lắm nhỉ. - Không phải là không thích mà là cực kì ghét. Nhưng vì cậu thì tôi sẽ giúp. - Vậy….. cậu giúp tôi lấy lại được tình cảm từ Steven nhé. - Ừm, tôi sẽ giúp cậu. Tuy nói là giúp nhưng trong lòng nó lại đau thắt lại. Là cảm giác gì? ++++++++++++ - Alissa, sao giờ này mà vẫn chưa có đồ ăn sáng hả? – hắn lật tung chăn nó lên hét vào tai nó. - Thì anh tự làm đi, sao cứ phải gọi tôi hoài à, mệt quá – nó lại chùm chăn lên đắp kín. Hắn lắc đầu ngán ngẩm rồi đi ra ngoài, xuống nhà làm đồ ăn sáng. Sau khi biết chắc là hắn đã đi khỏi phòng, nó mới dám ngồi dậy. Trên khuôn mặt nó lúc này lẫn lộn những cảm xúc khác nhau, vui buồn lẫn lộn. Sự lựa chọn của nó…… là đúng hay sai….. Vào bếp, hắn thấy có dáng người thân thuộc. Những kỉ niệm của 1 năm trước lại ùa về. . . . - Amy, em đang làm gì vậy? - Em làm đồ ăn cho anh – Amy quay sang cười với hắn. - Vợ anh đảm đang quá à – hắn vòng tay từ đằng sau ôm cô. - Xì, ai đồng ý là vợ anh chứ – cô véo mũi hắn. - Em dám không đồng ý không? Hắn đẩy cô ngồi xuống cái ghế bên cạnh, đặt lên môi cô một nụ hôn….. . . . Người con gái trước mặt hắn vẫn đang mải mê. Cô vẫn như ngày nào, vẫn xinh đẹp và đảm đang như vậy, nhưng trái tim kia thì đã thay đổi. Hắn bươc đến bàn ăn rót nước. - A, anh dậy rồi à. Em đang làm đồ ăn sáng cho anh – Amy mỉm cười nhìn hắn. - Không cần đâu, hôm nay anh không ăn sáng. Nói rồi, hắn khoác áo và ra xe. Bỗng nghe tiếng Amy từ trong nhà phát ra, không phải là lại đứt tay chứ. Hắn chạy vội vào nhà. Quả đúng như hắn nghĩ, Amy bị dao cứa một vết khá sâu. Hắn đưa tay cô lên ngậm để cầm máu. Amy nhìn hắn ngạc nhiên, rồi từ ngạc nhiên chuyển sang trầm ấm. Em biết anh vẫn yêu em! Bên ngoài cánh cửa bếp, nó nhìn đôi trai gái bên trong tự cảm thấy vui. Mà không phải là vui, có thể là cảm giác ghen tức, không phải, là cảm giác buồn. Nó vò đầu bứt tai, lúc này nó không còn biết làm gì nữa. ++++++ - Hôm nay anh không đi làm hả? – nó vừa uống nước vừa hỏi hắn đang đọc báo ngoài ghế sa lông. - Hôm nay Amy bị ốm nên tôi ở nhà, cô đi chợ, tí nữa về nấu cơm – hắn vật lật giở tờ báo trong khi nói. Tên này, càng ngày càng quá quắt, không tôn trọng người khác gì cả. Nếu không phải vì Amy thì tôi đã đánh chết anh ngay tại đây rồi. Nó nói thầm rồi đi lên lầu. Mặc quần áo, nó xuống nhà. - Cô đi đâu đấy? – hắn ngẩng lên nhìn nó. - Đi làm – nó không thèm nhìn hắn, nói trong khi buộc dây giày. - Cô làm ở đây rồi còn làm gì nữa? - Này, chứ anh tưởng tôi nhàn rỗi lắm hả. - Cô làm gì? - Làm gì kệ tôi, anh quan tâm làm gì. Buộc xong dây giày, nó đứng lên đi ra ngoài, đóng cửa cái Rầm. Hắn nhún vai tỏ vẻ không hiểu gì. Tên điên, tên khùng, tên đầu đất, tên…… Đang định nói tiếp, nó nhìn xuống dây giày lại bị tuột. - Sao đến mày cũng muốn chọc tức tao luôn hả!!!!! – nó đành phải cúi xuống buộc lại dây giày. Một bóng đen che khuất ánh sáng của nó, nó ngẩng lên. Một khuôn mặt điển trai đập vào mắt. - Lâu rồi không gặp em, Alissa! Chương 5: Thanh mai trúc mã - Anh Joe, sao anh lại ở đây – nó nhảy cẫng lên. Joe là bạn thân của Andrew, nên nó cũng thân với Joe. Hồi nhỏ, bọn bạn hay trêu nó và Joe là thanh mai trúc mã, nó cũng không biết thanh mai trúc mã là cái gì nên hồi đó chỉ biết cười cùng. Đến bây giờ nó cũng chả quan tâm đến chuyện đấy lắm. Joe với nó thân nhau từ nhỏ nên nó hiểu rõ tính Joe. Anh là con người đa cảm, nhưng không bảo giờ để lộ cảm xúc cho người ngoài thấy, bên ngoài là một vỏ bọc hoàn hảo. - Anh mới về nước. Biết em đang làm ở đây nên anh ghé qua. - Anh gặp anh Andrew chưa? Em đưa anh đi – nó khoác tay Joe kéo đi. ————- - Andrew, anh Joe đến này. Sau khi bị bà Elena phá tan tành ngôi nhà cũ. Ba anh chị em nó chung tiền mua một căn biệt thự nhỏ ở gần tòa soạn chỗ nó làm. Vì tiền lương của ba anh chị em cũng khá khẩm nên không phải lo về việc ăn mặc. Andrew nghe tiếng của nó, đang ăn tí nữa thì nghẹn, vội chạy ra. - Mày đi đâu mấy ngày hôm nay mà không……. – chưa nói hết câu, anh nhìn thấy Joe ở đằng sau nó. - Hì, chào, lâu không gặp mày – Joe giơ tay chào Andrew. Andrew bất ngờ quá, thiếu điều mắt bị lộn tròng. Rồi anh lấy lại được bình tĩnh, lao đến quàng vai bá cổ thằng bạn thân. - Thằng này, trông mày khác quá, cũng 4 năm rồi còn gì. Dạo này làm ăn thế nào…….. – Andrew vẫn lải nhải rồi kéo tuột thằng bạn thân vào bàn. Joe vẫn phải cố gượng cười vì thằng bạn lắm điều này. - Laura, Alissa, đi mua đồ ăn về đây. Hôm nay chúng ta phải mở tiệc ăn mừng đón bạn mới chứ. - À thôi không cần đâu. Tao về bây giờ mà – Joe cố gắng từ chối. - Sao lại về, mày phải ở đây ăn cùng bọn tao cho vui, lâu rồi không gặp lại mày mà…… – Andrew vẫn luôn mồm. Nó cười, đúng là bó tay với ông anh. Quay sang Laura, nó thấy Laura có vẻ hơi buồn. Một lúc sau, Laura đăt đụa xuống, khẽ thở dài rồi tháo tạp dề ra. - Chị đi đâu vậy? – nó hỏi. - Chị đi ra chợ xem có gì không, mày ở nhà tí nữa chuẩn bị đồ ăn. Thấy tình hình Laura có vẻ không ổn, nó vội đi theo sau. Laura đi một vòng các khu chợ, chả có gì để mua vì đi chợ muộn quá nên đóng hết cửa. Cô đánh quay ra siêu thị, nói là đi chợ nhưng nhìn cô không tập trung gì cho lắm. Bước chân cô vẫn cứ bước trong siêu thị, không biết nên dừng chân ở đâu. Một bóng người đi ngang qua, đập vào vai cô. Laura quay lại, bắt gặp một gương mặt quen thuộc, là David, bạn trai cũ của cô. Nó đứng từ xa có thể cảm nhận rõ tay Laura đang run. - Ô mô, chạm phải người ta còn không xin lỗi, lại còn đứng nhìn trân trân thế nữa chứ – cô bạn gái đứng bên cạnh David lên tiếng. Laura liếc cô gái đó rồi đi thẳng. Bỗng bàn tay cô bị một bàn tay ai đó bóp chặt. Cô ngoảnh lại, là tay David. Những đường gân trong mắt David vằn đỏ, có thể thấy Laura đang khó nhọc rút tay mình ra khỏi bàn tay của David. - Anh nghĩ anh đang làm gì vậy? – Laura cất giọng nói lạnh như băng, mắt hơi rơm rớm. - Mau xin lỗi cô ấy đi – David hất mặt về phía cô gái bên cạnh. Laura nhìn sang bên cô gái đó. Cô ta không xinh bằng cô, tại sao David có thể đối xử với cô như vậy chứ. - Mau bỏ tay tôi ra – Laura trợn trừng mắt nhìn David – anh biết tôi là ai chứ, tôi là con gái chủ tịch Steven, anh làm gì tôi thì anh phải biết hậu quả rồi đấy. - Ha, cô nghĩ cô vẫn là đứa con gái trong mắt ông ta sao. Bây giờ ông ta chỉ cần tiền và gái, vậy thôi – bàn tay David siết mạnh hơn. - Anh dám…… – Laura gằn giọng. …….. C H Á T………. Một cái tát như trời giáng vào mặt David. Không phải là từ tay Laura, vì dù có căm ghét anh đến cỡ nào cô cũng không thể tát anh, vì cô yêu anh. Như vậy, cái tát chỉ có thể là từ tay nó. - Con ranh này – David chuyển hướng sang nó. Anh túm tóc nó giật ngược về phía sau. Nó vẫn không có một biểu hiện gì gọi là sợ hãi, mà ngược lại nó cười khẩy rồi nói bằng một giọng lạnh đạm. - Đừng nghĩ tôi là con gái mà coi thường, một đứa con gái với huy chương vàng karate và 4 năm học pencasilas, không đáng để anh coi thường đâu. Dứt lời, nó lật ngược lại tình thế, vật David xuống sàn rồi đạp lia lịa lên người anh ta. - Cái này là dành cho những gì anh đã đối xử với chị tôi. Cái này là dành cho những gì cậu đã nói ban nãy về bố tôi. Cái này là dành cho….. – nó vừa nói vừa đạp anh ta như để xả cơn tức. Sau một hồi, khi người David bầm tím, nó mới tha cho anh ta. - Đừng bao giờ động đến gia đình tôi. Nó nói đúng một câu như vậy rồi bị công an khu vực tóm đi vì tội gây mất trật tự nơi công cộng. ++++++++ Ngồi trong đồn công an, nó và David vẫn không yên, đấu nhau bằng ánh mắt. Chỉ khi bị ông cảnh sát nhắc trật tự thì cả hai mới thôi. Một lúc sau, thấy Laura chạy đến, dẫn theo cả Joe và Andrew xin cho nó về. Trên đường về, nó vẫn không thôi lẩm bẩm chửi rủa, bị Andrew gõ cho mấy cái vào đầu. - Chị xin lỗi, chị tại chị mà……. - Chị em hoạn nạn có nhau. Sao em có thể để chị cam chịu thế được. Sao phải xoắn, mà xoắn là phải duỗi – nó nói vừa nói vừa cười để không khí bớt căng thẳng. Có thể nhờ có nó mà bao năm qua sống cùng bố trong ngôi nhà đó mà Andrew và Laura mới không bị trầm cảm vì cái tính nghiêm khắc của ông Steven. Laura lau nước mắt, cũng cười nói nhiều hơn lúc ban sáng. Nó nhìn xuống đồng hồ. Hả, trời đất ơi, đã 4h chiều rồi, nó phải về đi chợ mau không tên điên kia lại lắm mồm. Mà nhắc đến tên điên đó là lại nổi máu điên mà. - Thôi xin lỗi mọi người. Mọi người cứ đi ăn đi, đến giờ em phải đi làm rồi. - Ơ kìa…… – Andrew chưa kịp nói gì thì nó đã chạy vèo đi mất – haizz, con bé này, mà thôi Joe, mày đi ăn cùng bọn tao cho vui – Andrew vỗ vỗ vai Joe. - À thôi, tao hôm nay cũng có việc rồi, để khi khác nha – dứt lời anh cũng chạy đi theo sau Alissa. - Ơ kìa, lại được cả mày nữa – Joe chạy đi rồi, Andrew vẫn còn í ới đằng sau. Chạy đến chỗ Alissa, Joe dừng lại. - Ơ, sao anh không đi ăn cùng mọi người? - Anh muốn đi theo em hơn – Joe cười. - Em bây giờ phải đi chợ rồi về nấu cơm cho tên điên kia nữa. - Em làm giúp việc hả? – Joe nhíu mày hỏi. Nghe Joe hỏi thế, nó vội bịt miệng lại vì biết là mình lỡ lời. - Sao đang làm nhiếp ảnh lại chuyển sang làm cái nghề này? - Thì em vẫn đang làm nhiếp ảnh đó chứ. Chẳng qua cái nghề này là em bị ép buộc thôi – nó vừa đi vừa nói. - Ừm, thôi em muốn làm gì tùy em, anh không nói nữa. Mà bây giờ anh phải về công ty rồi, khi khác gặp lại em vậy. - Anh vẫn thế, lúc nào cũng công việc. Thôi anh đi đi. Joe đi thì điện thoại trong túi nó khẽ rung. Là hắn gọi, nhìn đồng hồ thì đã 4h15, chết rồi, nó nhấc máy. - Alo, hôm nay cô không phải đi chợ đâu, tôi đưa Amy đi dự tiệc, cô ăn một mình đi – hắn nói đúng một câu như vậy rồi cúp máy. Nó thở dài, lại có điện thoại từ Joe. - Aliss à, em giúp anh một chuyện nhé! - Chuyện gì thế anh? - Tối nay anh có bữa tiệc với đối tác, họ lại muốn anh dẫn bạn gái đi. Mà anh thì kiếm đâu ra, nên em giúp anh nhé. - Nhưng mà……. - Vậy nhé, tí nữa anh sẽ cho người mang đồ sang cho em. Tối anh sẽ qua đón em. Nói rồi, Joe cúp máy. Nó lại thở dài, hôm nay quả là một ngày bận rộn…… Này anh! Tôi không phải là ôsin - Trang 2