Năm nào cũng thế, cứ mỗi dịp Noel tới, khi người Hà Nội sun soe trong trong áo dầy khăn ấm; khi mỗi nụ cười gửi vào không gian những làn khói hơi nóng hổi; khi những quán café, những khu vui chơi lung linh bởi những đèn hoa nhấp nháy, lộng lẫy bởi những cây thông, những bông tuyết sặc sỡ đủ sắc màu, ấy là khi tôi cải trang mình thành ông già Noel, rong ruổi đến từng nhà, phát quà cho khách… Tôi gặp và quen em cũng vào một mùa Noel lạnh giá. Đó là lần tôi đến giao quà cho một cô bé ở liền sát nhà em, thấy tôi, em chủ động đưa lời trêu nghịch: - Anh già Noel ơi, thế không có quà cho em à? - Tặng em trái tim anh nhé? Nhận không? - Nhưng em vụng về lắm, nhỡ làm rơi vỡ, làm tan nát trái tim anh thì sao? - Thà bị em làm cho tan nát, còn hơn là để người khác nâng niu... Và từ đó, Noel nào tôi cũng cố giao hàng thật nhanh rồi xin về sớm đón em. Em rất thích tôi đưa em đi chơi nhà thờ, vì em bảo chỉ ở đó em mới cảm nhận được không khí Noel đúng nghĩa nhất, và cũng bởi em muốn quỳ trước Chúa, để nguyện cầu cho chúng mình mãi mãi bên nhau. “ Em à! Liệu có phải vì có quá đông người nên Chúa không nghe thấy lời em cầu nguyện? Hay bởi em thật sự vụng về, khiến cho tình yêu của chúng mình vuột khỏi đôi bàn tay em hững hờ, rồi vỡ tan thành những mảnh vụn sắc nhọn cứa vào tim anh đau nhói? Em đi mà không nói với anh một lời, không cho anh hiểu vì sao anh đã mất em, để rồi từ đó trên đời, có một ông già Noel lầm lũi, trên môi lạnh ngắt những tiếng cười… Lại một mùa Noel nữa tới, lạnh lẽo, trống trải và cô đơn. Để rồi anh tự hỏi: Noel này ai sẽ đón em, ai sẽ nghiêng bờ vai để em tựa đầu ấm áp? Em có còn đi nhà thờ và có còn nguyện cầu cho đôi mình đừng cách trở? Anh thì vẫn vậy, vẫn là ông già Noel với bộ râu dài như tuyết trắng, nên tuyết phủ cả lòng anh lạnh lẽo, giá băng; anh vẫn mang theo mình những hộp quà sặc sỡ, ban phát niềm vui, hạnh phúc cho mọi người, còn niềm vui và hạnh phúc riêng mình, anh gửi cả theo em…” Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo