Sáng chưa kịp mở mắt thì vợ đã vứt cho nắm tiền vào mặt. Đang ngơ ngác không hiểu vì sao thì vợ lại quẳng thêm con dao, rồi bảo: "Nếu tìm được thằng Thắng "kiệt" về đây, thì số tiền này sẽ là của ông; còn nếu không tìm được, con dao này sẽ dùng để thiến cặc ông". Tôi lập tức nhảy lên xe, lao đi tìm thằng Thắng "kiệt", không phải vì hám tiền, mà vì sợ bị thiến cặc! Thằng Thắng "kiệt" này hay chơi lô chịu của vợ tôi, nó nợ mấy trăm triệu rồi. Vợ tôi lùng sục nó cả tuần nay nhưng không thấy, và giờ, mụ đẩy cái nhiệm vụ khó khăn ấy cho tôi... Tôi bốc máy, gọi cho thằng Thắng "kiệt": "Alo! Mày đang ở đâu đấy? Anh qua gặp mày tí!". "Em đang cà-phê ở phố Lê Cát Trọng Tấn, anh qua đi!". "Cụ thể là chỗ nào?". "Dạ! Chỗ có cái biển xanh xanh, ngay cạnh cái biển đỏ đỏ đó anh!". Nghe nó nói, tưởng ngon ăn, nhưng đến nơi mới biết, tôi đã bị nó chơi: bởi dọc con phố dài dằng dặc là một loạt các biển giống hệt nhau, và chỉ có hai màu xanh đỏ. Tôi điên quá, lại gọi cho nó: "Mày đọc cái tên cái quán chỗ mày đang ngồi đi!". "Em ít học, không biết chữ anh ơi!". "Vậy đọc số nhà, số ngõ đi!". "Em ít học, cũng không biết số!". "Không biết số mà mày biết chơi lô?". "Hai cái đó khác nhau anh ơi, một cái là văn đọc, một cái là văn nói!". Thằng khốn kiếp! Nó chơi bài này, thảo nào cả tuần nay vợ tôi không thể tìm ra nó. Quả này chết chắc rồi, không lôi được nó về, vợ sẽ thiến tôi mất thôi! Đang hoang mang dở khóc dở cười, chợt tôi nghe có tiếng ai đó gọi tên tôi. Quay lại, thì ra là thằng em, nó đang ngồi ăn bún đậu mắm tôm. Tôi xuống xe, lại gần chỗ nó, rồi hỏi: "Làm gì mà ra tận đây ăn sáng vậy?". "Em trốn gái anh ơi! Nó có bầu, đang bắt cưới!". "Trốn ở đây có an toàn không?". "Tuyệt đối an toàn ạ! Anh nhìn đi, cả phố chỗ nào cũng giống chỗ nào, như mê cung, đừng hòng mà tìm ra được". Rồi nó gọi một lon Coca-cola, một lon Pepsi để tôi và nó uống. Tôi hỏi nó sao không uống bia mà lại uống nước ngọt, nó bảo: "Em uống để cảm ơn Coca-cola và Pepsi . Anh không biết à? Tất cả các biển hiệu kiểu mẫu ở phố này đều do Coca-cola và Pepsi tài trợ, nên mới có hai màu xanh đỏ đặc trưng của họ. Coca-cola và Pepsi đầu tư chiến dịch này hay quá anh ơi! Họ đánh vào những đối tượng dở hơi, không biết chữ, ít học: những đối tượng này, vì không đọc được chữ, nên chỉ nhìn màu sắc để nhận diện thương hiệu thôi! Đúng lúc này, vợ tôi gọi, giọng vợ quát tháo, gầm rú trong điện thoại: "Không lôi được thằng Thắng "kiệt" về đây, bà thiến cặc mày!". Bình thường tôi sợ vợ lắm, chả hiểu sao hôm nay, khi nghe vợ quát vậy thì tôi lại cười khẩy, tự tin đáp lại: "Ông đang ở phố Lê Cát Trọng Tấn, chỗ có cái biển xanh xanh, ngay cạnh cái biển đỏ đỏ đây này! Muốn thiến thì đến đây mà thiến đi! Đồ khùng!". Tác giả: VÕ TÒNG ĐÁNH MÈO