Tôi làm cái chân trông coi nhà vệ sinh tại một công viên. Nhiệm vụ của tôi khá đơn giản: khi có khách vào ỉa thì tôi sẽ bán giấy vệ sinh để thu tiền. Nhiều người hỏi tôi là sao không tìm việc gì khác tử tế hơn mà làm, suốt ngày ngồi ở nhà vệ sinh canh người ta ỉa không thấy chán à? Quả thực, tôi chẳng biết phải nói sao, bởi cái này nó gần như là niềm đam mê, là cái nghiệp rồi! Giống như người họa sĩ: một ngày không được cầm cọ, không được đắm hồn vào những mảng màu cam vàng xanh đỏ, thì sẽ thấy nhớ nhung, khắc khoải, thiếu vắng gì đó; hay như người ca sĩ, một ngày không được cầm mic, không được phiêu trong ánh đèn sân khấu lung linh, thì sẽ có cảm giác không còn là chính mình, thấy cuộc đời buồn tẻ, nhạt nhẽo vô cùng. Tôi cũng thế thôi: một ngày không được nhìn thấy người ta đi ỉa, không được ngửi mùi cứt, là y như rằng trong lòng thấy bứt rứt, trống trải và hẫng hụt... Kia rồi! Có khách kia rồi! Một đôi trai gái đang đi tới chỗ tôi với vẻ gấp gáp. Tôi lập tức nở nụ cười, giọng lịch thiệp chào mời: - Hai em vào ỉa hả? Hai em ỉa 2 phòng hay 1 phòng? - Dạ! Một phòng thôi ạ! - Thế hai em ỉa phòng đơn hay phòng đôi? - Đơn và đôi khác nhau thế nào? - Phòng đơn thì chỉ một người ỉa, còn phòng đôi thì hai người có thể ngồi ỉa cùng nhau! Giá phòng đôi đắt gấp đôi phòng đơn! - Dạ! Vậy cho phòng đơn để vợ em ỉa thôi! Còn em để lát về nhà ỉa sau! Cô vợ lúc này chắc mót quá rồi, nên phi thẳng vào phòng, đóng cửa cái rầm, còn anh chồng thì ra cái ghế đá gần đó ngồi chờ. Lát sau, cô vợ mới thò cổ từ phòng vệ sinh ra hỏi tôi: - Có giấy chùi không anh ơi? - Có chứ em! - tôi ôm bịch giấy chạy tới, giọng hồ hởi - Em dùng loại nào: hàng Việt Nam chất lượng cao, ướt át, thơm mát như bờ môi ngọt ngào, hay hàng Tàu, sần sùi, thô ráp, như cái lưỡi bò, mỗi lần chùi là một lần nhăn nhó, cả tuần sau đít vẫn còn đau và tấy đỏ? Nếu em sợ hàng Việt giá cao thì cứ dùng tạm hàng Tàu, giá rẻ hơn: có 5 trăm nghìn một cuộn thôi! Cô vợ nghe thế thì không nói gì, lầm lì ngồi xuống. Ít phút sau, thấy thằng chồng cô ta cầm cuộn giấy lao vào. "Á à! Chúng mày vào đây ỉa mà không mua giấy của ông, đòi mang giấy ở ngoài vào chùi sao? Không đơn giản vậy đâu!". Nghĩ rồi, tôi phi ngay ra chặn thằng đó lại... - Ai cho phép mày mang giấy từ ngoài vào, hả? - Ô hay! Em mua được ở ngoài rẻ hơn thì em mang vào chứ sao! - Mày đã bao giờ thuê xe cứu thương ở bệnh viện chưa? Có ai người ta cho xe lạ từ ngoài vào chở người đi không? Mày thích rẻ hả? Thích rẻ thì gọi vợ mày ra chỗ ghế đá kia mà chùi đít cho nhau! Ở cái nhà vệ sinh này: "nội có thể xuất, nhưng ngoại là bất nhập"! Đang lúc căng thẳng tột bậc thì con vợ từ trong phòng vệ sinh tươi tỉnh bước ra. Thằng chồng nó ngạc nhiên quá mới hỏi là không có giấy thì làm cách nào mà chùi được vậy, con vợ trả lời ngay: "Chồng không nghe thằng bảo vệ vừa nói xong đấy à: "nội có thể xuất, nhưng ngoại bất nhập". Bên ngoài không cho được vào mà bên trong vẫn muốn xuất thì chỉ còn cách là dùng tay thôi chứ sao nữa!". Thằng chồng nghe vậy thì nhăn mặt: "Khiếp! Vợ bẩn thế!". Con vợ cười: "Bẩn thì cũng chỉ bẩn ở tay thôi! Còn cái thằng bảo vệ này, nó định xơi cả cứt của em nữa đấy chồng yêu ạ!". Dứt lời, vợ chồng chúng nó dắt tay nhau bỏ đi. Còn tôi thì lắc đầu, ngán ngẩm thở dài! Sáng giờ, mới có hai khách vào ỉa: một khách thì táo bón, rặn mãi không ra, nên không cần giấy, một khách thì chùi sạch sẽ bằng tay. Nên trưa nay, tôi chả biết lấy gì mà ăn nữa đây! Tác giả: VÕ TÒNG ĐÁNH MÈO