Bữa đó tôi qua nhà chị hàng xóm chơi, thấy tôi mãi vẫn chưa lấy chồng thì chị sốt ruột nhắc nhở: "Tiến hành nhanh lên em ơi, con gái có thì thôi đấy! Nhà chị nuôi lợn chị biết: lợn nuôi khoảng 2 tháng rưỡi đến 3 tháng là thời kì xuất chuồng đẹp nhất. Để quá lên 4 tháng là rất khó xuất vì mông nhão, ti sệ, lông xơ xác và thịt dai. Khi ấy, chỉ còn cách cho thụ tinh nhân tạo để làm lợn sề thôi!" Chả cần chị nói thì tôi cũng đang lo sốt vó lên rồi, cũng muốn lấy chồng lắm rồi, chỉ là chưa gặp được người đàn ông nào như tôi mong đợi thôi. Nhìn những đàn lợn nhà chị cứ đến lứa lại đều đặn xuất chuồng mà tôi thấy tủi lòng... Hai chị em đang nói chuyện thì từ ngoài ngõ, một ông thầy cúng mặc áo nâu, tay cầm mõ, vai đeo túi với lỉnh kỉnh đồ nghề bút lông giấy sớ lò dò bước vào. Thầy vào tới sân thì đứng chắp tay kính cẩn rồi nói bằng một chất giọng rất sang và trầm ấm: "Ta là thầy cúng từ vùng khác tới, được mời đến làm lễ cho một nhà dân trong làng này, đi ngang qua đây đột nhiên buồn ỉa quá nên ghé vào xin ỉa nhờ phát!". Chị hàng xóm nhà tôi trước giờ vẫn nổi tiếng là sống rất tốt bụng và tình cảm: ai vào nhà chị nhờ vả, xin xỏ, chị đều đón tiếp và đối đãi rất tử tế, không phân biệt là xin ăn hay xin ỉa. Bởi thế, khi nghe thầy nói vậy, chị lập tức chạy lại ân cần dắt tay thầy vào toa-loét, cẩn thận treo túi đồ nghề của thầy lên móc, trìu mến tụt quần cho thầy, nhẹ nhàng ấn thầy xuống bệ xí, rồi mới e ấp đóng cửa đi ra... Trái với dáng vẻ vội vàng lúc đi vào, thì khi ỉa xong, thầy tỏ ra rất thong dong. Thế nhưng vừa bước ra ngõ, vô tình nhìn thấy chồng chị đang đứng đó, thầy liền khựng lại và phán ngay một câu rất quả quyết: "Người này có tướng xuất ngoại". Xong, nhìn sang đứa con trai chị, thầy phán tiếp: "Người này số nhàn, cơm có người nấu cho ăn, nước có người đun cho uống, không mất một xu mua nhà nhưng vẫn có chỗ ở ổn định suốt đời". Tôi và cả nhà chị nghe vậy thì ai cũng phì cười, bởi chồng chị ngày thì đi hót phân bò, tối về băm bèo cho lợn, cả đời chửa một lần đi quá khỏi cái bãi tha ma đầu làng, bà con ở nước ngoài cũng chẳng có ai, làm sao mà xuất ngoại? Rồi cả con trai chị cũng thế, ngày khoan cắt bê tông, tối đi thông bể phốt, người lúc nào cũng nặc nồng mùi cứt, lấy đâu ra số nhàn với cả cơm bưng nước rót? Thế nhưng mặc mọi người cười, thầy bình thản moi cặc-vi-zít ra đưa cho chị rồi bảo: "Trong vòng một tháng nữa, nếu chồng chị chưa được xuất ngoại, con trai chị chưa có chỗ ở ổn định, chưa được cơm bưng nước rót, thì cứ việc tìm đến địa chỉ này gặp thầy mà ỉa vào mặt thầy"... Ấy vậy mà thầy nói đúng thật: bởi đùng một cái, chồng chị bị ung thư dái, bác sĩ trong nước bó tay, giới thiệu sang Thái - thế là được xuất ngoại, mà không chỉ xuất một lần đâu, xuất liên tục, thế mới tài! Rồi cả con trai chị nữa, nó đi thông bể phốt cho nhà người ta, chả hiểu bị con ma bể phốt nhập vào thế nào mà nó thông luôn cả chị chủ nhà, thông luôn cả đứa con gái chưa đến tuổi thành niên của nhà người ta, xong bị họ kiện ra tòa. Giờ, nó tù chung thân rồi, cơm không phải nấu, nước chẳng phải đun, có chỗ ở ổn định suốt đời... Tất nhiên, tôi và cả nhà chị hàng xóm lúc đó đều phục ông thầy ấy sát đất. Và đồng thời, tôi cũng như bừng tỉnh: Đúng rồi! Tại sao tôi không đến nhờ thầy xem giúp nhỉ? Xem bao giờ thì tôi lấy được chồng? Nên lấy người như thế nào? Và muốn lấy được nhanh thì phải cúng bái ra sao?... Nhờ cái cặc-vi-zít, tôi không khó để tìm được đến nhà thầy. Lúc đặt tiền lễ, tôi lúng túng chả biết đặt bao nhiêu: nhiều thì tiếc mà ít thì ngại, nên đành hỏi thẳng thầy. Thầy nghe vậy thì cười, bảo: "Ta xem bói là để ban phúc cho đời, không phải để kiếm tiền, nên con cứ thoải mái, đặt tùy tâm. Tuy nhiên, tối thiểu là 5 lít! Đặt càng nhiều thì xem càng chuẩn, đặt càng ít thì xem càng vớ vẩn!". Đặt tiền xong, thầy yêu cầu tôi ngồi xổm và giơ chân lên để thầy xem. Hóa ra, thầy không xem bằng đường chỉ tay mà lại xem chỉ chân. Thầy bảo: "Chỉ chân xem còn chuẩn hơn chỉ tay! Đặc biệt là với mấy thanh niên FA lười lao động và ham làm mấy trò bậy bạ, tay họ đầy những vết chai sần khiến các đường chỉ tay mờ đi cả, thì xem chân là hay nhất. Tất nhiên, gặp những khách hàng thối chân thì ta lại chuyển qua xem tay!". Rồi vừa giơ lòng bàn chân của tôi lên, thầy đã hỏi ngay: - Con có cái tật là lúc cực khoái thì vớ được cái gì cũng sẽ túm lấy và giật liên tục đúng không? - Dạ vâng ạ! - tôi lễ phép gật đầu. - Vậy thì con không nên lấy chồng giàu. Cạnh nhà ta đây này, có con bé lấy được thằng chồng giàu lắm. Đêm tân hôn, chúng nó chịch nhau. Con bé này cũng có cái tật như con: lúc cực khoái, vớ được cái gì là cũng túm, cũng giật. Những thằng người yêu trước của nó toàn thằng nghèo thì không sao, nhưng tại cái thằng chồng mới này giàu quá, đeo cái dây vàng to như cái chão ở cổ. Con này túm ngay phải cái dây đó và cứ thế giật, thằng chồng bị cái giây siết chặt cổ không thở được, cũng không nói được, hoảng quá mồm cứ há ra, rú lên như Mỹ Linh hát quốc ca theo phong cách Ô-pê-ra đón Ô-ba-ma. Nó thấy vậy tưởng chồng đang sướng thì lại càng giật mạnh. Khi cơn cực khoái đi qua, con bé mới bỏ tay ra, thì quá muộn rồi: chồng nó đã vĩnh viễn đi xa". Thầy tiếp tục vạch vạch mấy khe ngón chân của tôi ra xem, rồi lại chậm rãi cất lời: "Ta cũng khuyên con đừng lấy mấy thằng chồng ham tập thể hình, cơ bắp cuồn cuộn mà làm gì! Như con bé cháu ta đây này, cũng lấy một thằng bụng sáu múi, lực lưỡng cao to, nhìn như Lý Đức. Hỏi lý do, nó bảo là lấy thằng ấy thì khi nhà có trộm cướp sẽ đỡ lo, bọn cướp thấy chồng nó cơ bắp to, sẽ sợ không dám vào. Ấy thế nhưng cái cơ bắp to đó của chồng nó chửa thấy đánh cướp được lần nào mà toàn thấy đánh nó. Tính riêng trong cái tuần trăng mật thì thằng chồng đó đã đánh con bé cháu ta bảy lần: thằng đó đấm một phát, con bé bay từ trong nhà ra ngoài ngõ; thằng đó giật cùi chỏ, con bé oằn người lại như con mực khô bị quẳng vào bếp lò. Nhìn thằng đó đánh vợ như thế, đúng là bọn trộm cướp sợ không dám vào thật, và cả bố mẹ, anh chị con bé nữa, cũng sợ không dám vào, vì nhảy vào, nhỡ thằng đó lên gối cho phát thì lại chết oan". - Ngoài hai loại đàn ông đó ra, còn những loại nào phải tránh nữa hả thầy? - Con nhớ: tuyệt đối không nên lấy loại đàn ông vừa thủy chung, vừa hết lòng yêu vợ thương con, vừa giỏi việc chiếu, đảm việc giường, vừa đức độ, tài năng! - Vì sao ạ? - Vì mấy thằng đó có khác gì thực phẩm sạch bây giờ đâu: vô cùng khan hiếm và quý giá! Chúng nó ra đường, gái sẽ ùa ra quây kín như gặp Ô-ba-ma. Liệu con có chắc là con sẽ giữ được người ta? - Vậy tóm lại, phải lấy người như nào thì mới hạnh phúc được ạ? Thầy nghe tôi hỏi thì liền cầm mảnh giấy, lấy cái bút ghi ghi một loạt những con số rất khó hiểu, rồi bảo: - Con cầm tờ giấy này đi ra chỗ cổng làng, đoạn dưới gốc đa, con sẽ thấy một cái quán lá, ở đó có một cụ bà tóc bạc phơ, hãy đưa tờ giấy này cho cụ! - Vậy ra những con số này là mật mã, và cụ bà tóc bạc phơ sẽ giải mã cho con, đúng không thầy? - Giải mã cái khỉ gì! Bà cụ đó bán trà đá kiêm ghi lô! Con mang mấy cái số này ra, bảo bà cụ ghi cho. Tối trúng thì ăn, mà trượt thì thôi! - Ý thầy là sao ạ? - Ý ta là lấy chồng cũng như đánh lô thôi: hên thì được hưởng, mà xui thì ráng chịu! Nếu biết trước là lấy thằng nào sẽ sướng hay đánh con lô nào sẽ trúng, thì gái ế ở nước ta đã không nhiều như cá chết, và danh sách 10 người giàu nhất thế giới chắc chắn không có tên Bill Gates, bởi những vị trí đó đã bị các tiến sĩ lô đề học của làng ta chiếm hết. Hiểu chưa? Tác giả: VÕ TÒNG ĐÁNH MÈO