[Truyện bựa] Hậu duệ Nigeria

Thảo luận trong 'Truyện bựa' bắt đầu bởi Trần Văn Cường, 17/11/16.

  1. Trần Văn Cường

    Trần Văn Cường I love CNTT Thành viên BQT Thành viên BQT

    Tham gia ngày:
    8/11/15
    Bài viết:
    3,693
    Đã được thích:
    43
    Điểm thành tích:
    48
    Giới tính:
    Nam
    Nghề nghiệp:
    Sinh Viên
    Nơi ở:
    Quảng Ninh thân yêu!
    Web:

    Hồi học đại học, khóa tôi có mấy thằng du học sinh người Nigeria, chúng nó giống nhau quá thể: thằng nào cũng cao cao, tóc xoăn xoăn, da đen sì, và đều mặc đồ bẩn bẩn như nhau.

    Bởi thế nên chuyện một thằng du học sinh Nigeria bỗng dưng bị bắt nợ, bị đánh oan chỉ bởi người ta tưởng nhầm nó với một thằng du học sinh Nigeria khác là chuyện rất bình thường. Thậm chí, có con bé cùng lớp tôi, nó yêu một thằng Nigeria. Lần đó, nó cùng thằng người yêu đi nhà nghỉ. Quần nhau chán chê xong, lúc xuống quầy lễ tân trả tiền phòng, thì có một thằng Nigeria khác từ ngoài lao vào, vừa chửi vừa đấm thằng người yêu nó túi bụi. Lúc đó nó mới biết rằng nó đã nhầm, rằng cái thằng vừa lao vào đấm ấy mới chính là người yêu nó, còn cái thằng bị đấm thực ra chỉ là bạn thân của người yêu nó. Đúng là: Tình dục không có lỗi, lỗi tại thằng bạn thân!


    Sau lần ấy, tôi mới bảo con bé đó: "Em phải cố tìm cho ra một đặc điểm gì riêng của thằng người yêu em rồi dựa vào đó mà phân biệt chứ? Anh không nghĩ là không thể tìm ra sự khác biệt giữa mấy thằng đó!". Con bé nghe vậy thì gật gù: "Em cũng nghĩ là sẽ tìm được, nhưng ngu gì mà tìm hả anh! Cứ để vậy, thỉnh thoảng nhầm lẫn tí cho thích!".

    Dân ký túc trường tôi khi đó, ai cũng đều được nghe tới cái kiểu tắm khô (tức là tắm không cần nước) rất kì dị của mầy thằng du học sinh Nigeria này: chúng nó chỉ cởi quần áo ra, dùng tay kì cọ khắp người cho bong ghét, rồi lấy dẻ phủi phủi mấy phát cho ghét rơi xuống, thế là mặc quần áo vào thôi. Bọn nó giặt quần áo cũng không cần nước luôn, chỉ treo quần áo lên dây, lấy cái gậy đập đập vài phát là xong! Thế nên mấy lần kí túc xá bị mất nước, trong khi bọn tôi phải hì hụi xách nước phọt cả rắm mới được một chậu để tắm, thì mấy thằng đó cứ đứng giữa cửa tồng ngồng tắm khô, vừa kì cọ vừa cười khằng khặc trêu ngươi.

    Và tất nhiên, chúng nó rất hôi. Hôi đến nỗi dù chưa nhìn thấy người, mà chỉ cần ngửi mùi thôi, là đã có thể đoán chính xác chúng nó đang ở đâu đó quanh đây rồi! Tôi đã thử nhận biết bọn nó bằng mùi theo kiểu đó khoảng 10 lần, thì có tới 9 lần là đúng, một lần sai duy nhất ấy là khi tôi đang ngồi ỉa trong nhà xí.

    Rồi một hôm tôi tò mò hỏi con bé cùng lớp - cái con mà "tình dục không có lỗi, lỗi tại thằng bạn thân" đó - rằng:

    - Người yêu em hôi thế, lúc gần gũi nhau, em làm thế nào?

    - Đeo khẩu trang thôi anh!

    - Đeo thì làm việc thế nào?

    - Em kéo khẩu trang cao lên, chủ yếu che lỗ mũi thôi, còn mồm vẫn hở ra, hoạt động bình thường mà! Thực ra nhìn thấy đen, ngửi thấy hôi vậy thôi, chứ nếu nhắm mắt, bịt mũi lại, và cảm nhận tình yêu chỉ qua đường miệng, thì em thấy vị của nó cũng không khác lắm so với những anh người yêu da trắng, người Việt mà em đã nếm trước đây!

    Vì cái mùi hôi ấy, nên bình thường, bọn tôi rất ngại lại gần mấy thằng Nigeria đó. Nhưng khi đá bóng ăn tiền với các khoa hoặc các trường khác, thì bọn tôi lại nhiệt tình rủ rê, lôi kéo bằng được mấy thằng đó đi đá cùng bọn tôi. Thực ra, bọn nó đá cũng bình thường thôi, nhưng được cái là cầm bóng tốt. Chúng nó dẫn bóng từ đầu sân đến cuối sân cũng không ai muốn lao vào tranh, vì hôi quá!

    Nhìn bề ngoài tuy có vẻ dữ dằn, nhưng thực ra bọn du học sinh Nigeria da đen đó lại khá hiền. Suốt mấy năm học cùng bọn nó, tôi ít khi thấy chúng gây gổ hay xô xát với ai cả. Duy chỉ có một lần tôi chứng kiến một thằng du học sinh Nigeria ẩu đả với anh chủ tiệm xăm. Chả là thằng Nigeria đó yêu cầu anh chủ tiệm xăm cho nó cái hình gì đó. Xăm xong, anh chủ tiệm xin tiền, thì thằng Nigeria nhất quyết không trả, nó bảo không nhìn thấy hình xăm đâu cả, và không thấy hình thì dứt khoát không trả tiền. Mà đúng là không nhìn thấy đâu thật, vì mực xăm là mực đen, và da thằng đó cũng đen như mực luôn.

    Anh chủ tiệm xăm thì đương nhiên là vẫn khăng khăng đòi tiền, lý do anh ấy đưa ra là anh xăm cho mọi người cũng đều như thế, đều bằng mực đó, và đều theo phương pháp đó, mọi người vẫn lên hình đẹp long lanh, còn nó, ai bảo nó da đen làm gì để hình không lên, ấy là lỗi của nó...

    Cãi nhau một hồi, anh chủ tiệm xăm và thằng du học sinh Nigeria đó lao vào nhau đấm đá. Đánh xong, cái hình xăm trên người thằng da đen vẫn chả thấy hiện lên, chỉ thấy hiện lên trên mặt anh chủ tiệm xăm dọc ngang những vết trầy xước, những cục sưng u, tím bầm, rươm rướm máu...

    Còn một chuyện nữa mà tôi nhớ mãi. Đó là vào một buổi tối kí túc xá chỗ tôi mất điện, khi ấy đã quá nửa đêm rồi, bọn tôi đang rục rịch dọn giường chuẩn bị đi ngủ, thì bỗng thấy một thằng cùng phòng từ ngoài chạy vào, giọng thất thanh, hoảng loạn: "Chúng mày ơi! Có ma! Có ma!". Nhìn cái mặt nó như thế, chúng tôi tin là nó không hề đùa cợt. Rồi khi chúng tôi hỏi ma đâu, thì thằng đó run rẩy chỉ ra ngoài hướng hành lang. Lập tức bọn tôi lò dò bò ra phía cửa, từ từ thò đầu ra ngoài nghe ngóng...

    Chúng tôi nhìn chằm chằm vào cái hành lang tối om, vắng lặng trước mặt, rồi tất cả đều dựng hết tóc gáy lên kinh hãi: một chiếc khăn trắng đang bay lơ lửng trong không gian, lúc lên cao, lúc xuống thấp, khi mờ, khi tỏ, lúc nhỏ, lúc to, mọi thứ cứ thực thực, hư hư, hệt như có một thế lực ma quái vô hình nào đang điều khiển nó vậy...

    Bỗng "tách" một phát, có điện, cả hành lang sáng trưng, còn bọn tôi thì chưng hửng: *beep*! Chả có ma quỷ nào, chỉ thấy mỗi ông Nigeria da đen cầm cái khăn trắng đang đứng kì cọ, tắm khô ngoài hành lang.

    Tuy nhiên, cũng nhờ vụ đó mà về sau, tôi đã đoạt giải nhất trong cuộc thi tìm kiếm tài năng của trường với tiết mục ảo thuật có tên là "điều khiển đồ vật bằng giọng nói". Khi diễn, tôi yêu cầu tắt gần hết điện, chỉ để lại một bóng nhỏ với độ sáng mờ mờ; phía sau, tôi treo một tấm phông nền màu đen sì; phía trước, tôi đặt một cái bàn, trên bàn có để sẵn mấy cái xô chậu. Tôi chỉ ngồi một chỗ rồi hô: "Xô! Bay lên nào!", thế là thằng Nigeria da đen đứng sau cái bàn sẽ cầm cái xô đưa lên. Đơn giản vậy thôi mà khán giả ngồi dưới cứ há hốc mồm rồi vỗ tay rào rào.

    Ra trường mấy năm rồi không liên lạc với nhau, hôm trước đi siêu thị, tình cờ tôi gặp lại con bé học cùng lớp đại học ngày xưa - cái con mà "tình dục không có lỗi, lỗi tại thằng bạn thân" ấy. Nó đi cùng chồng và hai đứa con. Chồng nó người Việt, trắng trẻo, đẹp trai; đứa con gái út của nó cũng trắng trẻo, xinh gái, chỉ có thằng con trai lớn là da lại đen sì, không khác gì mấy thằng du học sinh Nigeria. Tôi hỏi sao con trai em lại đen thế, nó bảo: "Tại hồi mang bầu, em xem phim Bao Công nhiều quá!".

    Ôi chết bà! Vợ tôi cũng đang mang bầu mà lại suốt ngày cái phim "Hậu duệ mặt trời", rồi còn mê mẩn cái anh đại úy gì gì đó, chả biết có sao không nhỉ? Chắc là không sao đâu, vì vợ mang bầu con gái, đẻ ra, con trắng trẻo, dịu dàng được như anh ấy thì tuyệt quá còn gì!

    Tác giả: VÕ TÒNG ĐÁNH MÈO​
     

    Bình Luận Bằng Facebook

    data-href="https://cnttqn.com/threads/truyen-bua-hau-due-nigeria.3308.html"