Nàng nhận lời đi chơi với tôi rồi. Oài, có kẻ nào dám chê tài cưa gái của ta không, hãy chê bai thử coi. Hóa ra cũng là chuyện vặt. Đàn bà có gì mà nghê nhỉ? Đi chơi với nàng thì cần gì? Đơn giản thôi, phí chứ còn gì nữa. Đi học thì phải có học phí, đi viện thì cần viện phí, đi chơi với gái thì tình phí… Có thế mà cũng phải hỏi, tôi là tôi ơi, ngu vãi. Một tập tiền lẻ đút túi trong quần đủ chưa? Biết thế nào mà đủ nhỉ. Đàn bà mồm rộng tan hoang cửa nhà, chết rồi bạn gái mình mồm rộng tới mang tai. Tốn tiền phết đấy. Để xem thế nào đã. Vạn sự khởi đầu nan, cuộc mở màn mà tốn kém quá thì bái bai cho khỏe tấm thân. Mồm rộng, đúng rồi, tan hoang sự nghiệp ấy chứ… - Em ơi, người đẹp trần gian của anh ơi, thích ăn gì nhỉ anh chiều? - Tùy anh! Chết rồi, trả lời cụt lủn thế này mới là đường chết đây. Tùy là thế nào, sợ nhất đàn bà nói ẩm ương. Đau đầu nghĩ mà chẳng ra đáp án. Con gái thường ăn gì nhỉ? Tôi chạy vào nhà vệ sinh gọi điện cho thằng bạn nối khố xin tư vấn. Mày cứu tao ngay, cho nó ăn gì bây giờ. Đầu dây trả lời: Bún đậu mắm tôm. Đàn bà chỉ chết vì bún đậu mắm tôm. Chuẩn cơm mẹ nấu. Mẹ tôi cũng hay ăn bún đậu chấm mắm tôm. Đàn bà có sở thích như nhau. Tôi tự tin mời nàng vào quán bún đậu mắm tôm. Cho 2 xuất đi! Còn thòm thèm lắm, cho xin 2 xuất nữa. Chèng ơi, mắn tôm sống vắt chanh hấp dẫn biết bao. Nàng ăn một chập hết 6 suất liền. Kinh, tính sơ bộ thì nàng cũng đã nuốt vào bụng gần 2 lạng mắm tôm vắt chanh rồi. Tình yêu lại tiếp tục đi chơi men theo bờ hồ. Những đôi tình nhân dập dìu ôm eo nhau đi lả lướt. Mỗi gốc cây đều có một đôi ngửi mồm nhau. - Em yêu ơi, mỏi chân rồi, vào gốc cây ngồi tí nha… - Tùy thôi. Lại thêm một câu trẻ lời cụt lủn. Vào thôi! Tôi cố tình dìu nàng vào gốc cây xà cừ, ai đã đặt cái manh chiếu sẵn. - Anh yêu em… - Em cũng yêu anh… Không còn lý do gì trì hoãn cái sự sung sướng này lại. Tôi cố tình kéo nàng vào lòng. Môi nghé vào môi. Mùi tình yêu là thế nào nhỉ? Nàng kéo gì tôi xuống sát gốc cây xà cừ. Anh yêu ơi hãy hôn em đi chứ, không yêu em sao. Nàng chủ động hôn tôi như một kẻ đói tình. Tôi nghẹt thở. Mùi tình yêu đây sao. Tôi đâu đủ tư cách trách nàng. Chính tôi đã mời nàng ăn bún đậu mắm tôm cơ mà. Bây giờ thì tôi đã hiểu thế nào là mùi tình yêu nguyên chất rồi!