Mấy hôm nay, cái làng này cứ loạn cả lên. Mà không chỉ làng này thôi đâu, những làng bên cũng loạn, cả cái tổng này cũng loạn, tất cả chỉ bởi cái lệnh mà bọn quan Pháp vừa đưa xuống, ấy là cấm dân chúng nấu và bán rượu. Lý do có cái lệnh oái oăm này là bởi nghe đâu bọn Pháp muốn độc quyền về rượu, muốn dân ta phải mua và uống rượu ngoại do chúng sản xuất. Những nhà trước nay làm nghề nấu rượu thì hẳn phải lo lắng rồi, nhưng còn đầy kẻ khác nữa cũng lo lắng không kém, ấy là mấy tay bợm rượu, thích la cà quán xá. Trước đây, rượu của người làng nấu, chỉ có xu rưỡi một xị, nhậu ngoắc cần câu. Giờ, rượu của bọn Pháp ấy là 14 xu một lít, mua lẻ chúng không bán. Mà giả sử có bán thì thử hỏi một xu rưỡi ấy đong ra được mấy cái chén con? Ực ba ngụm là hết, chưa đủ ngấm dạ dày, chẳng đủ thấm hơi cay. Mà cái giống rượu nó y hệt với giống đàn bà, phải đi tới cùng mới đã, chứ liếm mép thòm thèm thì khó chịu lắm! Vậy nên, tình hình rất là căng! Trong lúc mấy tay lý trưởng, phó lý, cường hào hăm hổ đến từng nhà lùng sục, kiểm tra, thanh sát; trong lúc đám bợm rượu còn đang hoảng loạn, tan tác, thì người ta thấy một phụ nữ bụng bầu lang thang, lấm lét đi lại quanh làng. Ả mà thấy bóng bọn lý trưởng, phó lý cùng mấy anh cai quần xắn, gậy dài là lập tức lủi đi. Để rồi khi bóng mấy người đó vừa khuất, ả lại lò dò đi ra, tay đưa lên cái bụng bầu căng phưỡn xoa xoa. Rồi ả dùng con mắt lành nghề của mình quan sát, thấy gã nào có tướng bợm nhậu đang vật vã vì thèm rượu là ả mon men tiếp cận… - Mua rượu không anh? Rượu em tự nấu đấy, đảm bảo ngon bá chấy! - Không sợ bọn phó lý, không sợ mấy anh cai sao? - Mình mua bán kín đáo, nhanh chóng, sao họ biết được! Mà có biết thì em sợ chứ anh sợ gì? Họ bắt người bán chứ có bắt người mua đâu! - Ừ, nhưng rượu đâu, và mua bán thế nào? - Rượu đây! Ả trả lời tỉnh queo rồi lấy tay chỉ chỉ lên cái bụng bầu kễnh cạng. Thì ra, ả chẳng có bầu bí gì sất! Cái bụng phình ra ấy chính là cái bịch rượu được ả buộc rất khéo trước bụng. Dưới cái bịch ấy có một cái vòi thò ra để cho khách hút. Vì là bán vụng trộm, chớp nhoáng nên không có chai đong, cốc đếm, mà khách sẽ ngậm vào vòi để mút, còn ả sẽ giữ tay mình dưới cổ họng của khách. Mỗi lần rượu trôi xuống họng nghe đánh “ực” thì ả tính là một ngụm, năm ngụm giá một xu, cứ thế mà tính tiền, bất kể ngụm to hay nhỏ. Thống nhất xong về giá cả, ả lôi gã khách vào chân đống rơm, phía sau bụi lau um tùm. Một loáng sau, cả hai trở ra, mặt lão bợm nhậu đầy vẻ khoan khoái, còn ả bán rượu cũng cười tủm tỉm, chỉnh lại cái bụng bầu cho đỡ xộc xệch, dắt lại cái túi vải đựng xu cẩn thận trong chun quần, rồi lại lững thững, ưỡn ẹo đi tiếp về phía cuối làng. Lén lút là vậy, thế nhưng mỗi ngày ả cũng bán được một hai cái bụng bầu ấy đấy! Giờ, có những chỗ khách quen, ả chỉ cần đi qua, nháy mắt một cái rồi chui vào bụi chuối ngồi đợi, chưa đầy một phút, khách sẽ rón rén lẻn vào sau. Nhiều khách hiền lành, thật thà, và hay mua nhiều thì ả sẵn sàng khuyến mại thêm cho một hai ực, rồi lúc khách bí tiền, ả có thể tin tưởng bán chịu cho, hôm sau có thì trả. Thế nhưng với những thằng bẩn tính và cù nhầy thì đừng hòng, đúng một xu là năm ực. Hết năm ực là ả bóp chặt cổ họng, thở còn chả được chứ nói gì là uống. Cái trò buôn bán gian lận, vụng ngầm của ả vẫn cứ diễn ra tốt đẹp, âm thầm, cho đến một ngày. Ấy là ngày mà không hiểu có ai báo tin đến tai ông phó lý, hoặc do ông đã nghi ngờ nên bỏ công rình rập từ lâu, nên đúng lúc gã khách đang say sưa mút rượu từ cái vòi dưới bụng ả thì ông phó lý ập tới bắt quả tang. Gã khách sợ quá xin xỏ rối rít rồi chạy mất, chỉ còn ả và ông phó lý trong ruộng ngô rậm rạp, giữa cánh đồng bao la… - To gan nhỉ! Biết lệnh cấm rồi mà vẫn dám bán rượu lậu? Ông cho mày đi tù mọt gông! - Ông ơi, ông thương con! Con cũng vì túng quá nên mới làm liều! Con phải nuôi mẹ già, phải chăm con nhỏ, không đi bán rượu thế này thì chỉ còn nước chết đói cả nhà thôi ông ơi! - Bậy nào! Túng thì dân làng này đầy người túng, nhưng họ đâu có làm liều? Ai túng quá cũng làm liều như mày thì cái làng, cái tổng này loạn à? Thì quan Pháp, quan Tây xuống cắt cổ bọn ông à? - Vâng! Con biết tội rồi, con không dám nữa! Xin ông tha cho! Ả quỳ xụp xuống rãnh ngô lô nhô, nhơm nhớp, lầy lội bởi trận mưa rào đầu vụ. Tay ả bám chặt lấy đôi giầy vải thơm nồng của ông phó lý, đầu dập xuống đất, van lạy liên hồi. Phó lý lúc này vẻ đã xuôi xuôi, ông chầm chậm ngồi xuống, dịu dàng vuốt mớ tóc rối bù của ả, giọng nhẹ nhàng: - Còn rượu không? Bán cho ông 2 xu! - Dạ! Con không dám ạ! - Ông mua ông trả tiền, sợ ông quỵt à? Ả bán rượu cũng chẳng còn cách nào khác là ngoan ngoãn làm theo lời phó lý. Ả run run vén bụng lên, lôi ra cái vòi dắt sau cạp quần rồi đưa lên miệng ông phó. Ông phó nhè nhẹ ngậm cái đầu vòi rồi nuốt vào ừng ực. Nhưng chỉ được vài miếng, ông phó đã nhổ phì cái vòi ra rồi đưa cái miệng ướt át, nhớp nháp của mình leo dần lên eo, lên bụng, rồi lên ngực của ả bán rượu… - Ơ kìa ông phó! Cái vòi ở dưới cơ mà, không phải ở đấy…! - Yên nào! Ngoan thì lát ông tha, rồi còn cho thêm 2 xu! Láo thì ông cho đi tù! Biết là chẳng thể chống cự, ả bán rượu lại đành nhắm mắt, buông xuôi. Ông phó giờ như một con chó bị bỏ đói lâu ngày được người ta dâng lên mồm đĩa thức ăn ngon lành, nóng hổi. Ông vồ vập, rối rít, hùng hục, cuống quýt, như thể có ai đó đang ăn tranh, đang giành giật miếng ăn cùng với ông vậy, dù rõ ràng là chẳng có ai, chỉ có ông, ả bán rượu, và cánh đồng ngô bao la đương mùa trổ hoa. Sau hôm ấy, ông phó lý vẫn lờ đi để cho ả âm thầm tiếp tục cái trò buôn gian bán lận. Nhưng giờ, chỉ cần ông phó lý nháy mắt một cái thì ả phải hiểu rằng ông ấy chuẩn bị đi ra ruộng ngô đợi ả… Bẵng đi một thời gian, độ gần đây, người ta không thấy ả bán rượu lang thang, lượn lờ quanh làng nữa. Ả đã nghỉ bán rồi. Lý do vì sao ả nghỉ bán thì cũng không ai rõ, chỉ nghe đồn là ả đang có bầu, mà là bầu thật. Cái bụng to lắm, nên ả chẳng còn chỗ nào để buộc thêm cái bịch rượu vào được nữa. Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo