Làng này mấy năm nay được mùa, lúa vàng óng trên đồng, ngô khoai mơn mởn ngoài bãi, trồng cây gì cũng tốt tươi, hoa quả trĩu cành. Vì vậy mà đám gà vịt cũng thơm lây, con nào con nấy béo nục, chắc nịch, đuổi nhau nhung nhúc ngoài vườn. Và nhờ thế, cái xưởng mộc của hắn cũng ăn lên làm ra. Bởi phú quý thì sinh lễ nghĩa, có chút của ăn của để rồi, người ta mới dám nghĩ tới việc thay một cái giường mới, sắm một cái tủ đẹp, đổi bộ cánh cửa bóng bẩy. Giờ thì xưởng nhà hắn làm cả ngày không hết việc. Làm ông chủ rồi, nên chả mấy khi hắn phải động tay vào cái đám cưa, đám bào, đám đục. Hắn chỉ thi thoảng đứng nhìn, giám sát, rồi thấy anh thợ nào làm ẩu, làm dối là hắn quát. Hắn thích quát lắm, bởi đó là lúc hắn cảm nhận được rõ nhất cái địa vị ông chủ của mình, là cách nhanh nhất và hay nhất để thể hiện sự khác biệt giữa hắn và đám thợ làm thuê ấy. Chỉ với những vị khách khó tính, đòi hỏi sự toàn mỹ và yêu cầu cao thì lúc ấy hắn mới phải làm. Và đương nhiên, khi hắn đã đụng tay đụng chân thì hắn có quyền lấy cái giá cắt cổ, đòi cái giá trên trời, và những vị khách ấy chẳng dám hé môi kêu ca nấy nửa lời. Tuy vậy, khách kiểu này cũng chỉ thỉnh thoảng thôi, thành ra là hắn có khá nhiều thời gian rảnh. Và tự nhiên độ này, hắn lại có hứng thú chơi chim cảnh. Có lẽ cũng lại là phú quý sinh lễ nghĩa, chứ như ngày xưa, đầu tắt mặt tối, chạy bữa toát mồ hôi, liệu mấy ai có đủ tâm hồn mà chơi? Ráng chiều nhuộm vàng từng mảng ruộng đương mùa lúa trổ bông, biến nó thành những mảnh lụa óng ánh, sóng sánh vàng. Những tấm lụa mong manh ấy chẳng đủ thấm hết thứ ráng chiều vàng quánh, thành ra những vệt nắng đã tràn cả ra mép bờ, chảy dài trên mặt sông lóng lánh. Hắn bước thong thả trên con đường chiều êm ả, vừa đi vừa giơ cái lồng chim lên cao ngâm nghía say sưa, hệt như một đứa trẻ vừa được mẹ mua cho thứ đồ chơi mới, như một cô gái miệt mài trang điểm cho lần đầu tiên hò hẹn, những lúc như thế, tưởng như không gì có thể khiến hắn phân tâm. Ấy vậy mà hắn phải sững lại khi thấy tiếng hát ai đó văng vẳng bên tai, giọng hát ngọt lắm, mang mang trong ánh hoàng hôn đượm nắng vàng… “…Gió lay cành đa, em thương, em thương anh thật thà! Mưa lay hoa cà, da em quá mặn mà và thương bao giọt mồ hôi đẹp má mặn môi…” Trên chiếc thuyền nhỏ chòng chành cắm sào cạnh bờ sông, một người đàn bà còn rất trẻ đang ngồi hong suối tóc dài óng ả. Gió chiều dìu dịu phảng qua cánh đồng, lướt qua mặt sông rồi phả vào mặt hắn một thứ mùi thơm nồng nàn. Cái mùi thơm ấy là của những đọt lúa non đang trổ bông, hay của áng tóc mượt mà, bềnh bồng kia nhỉ? Hắn cũng chẳng biết nữa, hắn chỉ biết rằng người đàn bà ấy rất đẹp! Cái dáng người mây mẩy, tròn trịa, gương mặt đầy đặn, cặp môi chúm chím, đôi má ửng hồng, làn mi cong vút, đặc biệt là ánh mắt, rất ướt át, lả lơi, nhưng lại hoang hoải, đườm đượm một chút buồn… Hắn như bị người đàn bà ấy thôi miên, đứng ngây ra, đờ đẫn, bần thần. Và hình như, người đàn bà ấy cũng biết là hắn đang nhìn ả đầy thèm thuồng. Ánh mắt ả liếc vội qua hắn ngượng ngùng, đôi môi mòng mọng khẽ nhoẻn cười e thẹn. Hắn như lâng lâng trên mây, mon men bước xuống gần bờ sông, lại gần con thuyền nhỏ thong dong… - Người đẹp từ vùng khác tới đây, đúng không? - Dạ! Em bán rượu dạo! Lênh đênh trên thuyền suốt! Mỗi vùng nán lại một thời gian, bỏ hết mối rượu thì lại đi! - Bán rượu ư? Chà chà! Không biết rượu của em uống vào sẽ thế nào, nhưng chỉ nhìn em thôi, anh đã thấy say rồi! - Vậy thì thử đi! - Thử gì? - Thử rượu trước đã! Còn thử em thì phải xem bản lĩnh của anh tới đâu Hắn nhếch mép cười thích thú, rồi nhảy phóc lên thuyền. Con thuyền chòng chành, nghiêng ngả khiến hắn loạng choạng, mất thăng bằng, chực ngã. Rất nhanh, hắn ôm chầm lấy bờ vai tròn lẳn và mềm mại của ả, và lại là cái mùi thơm nồng nàn hồi nãy xộc vào mũi hắn khiến hắn mê dại. Gã để ý thấy mặt ả đỏ bừng, bối rối. Nhưng kệ, có phải hắn cố tình đâu?! Trong lúc nguy cấp như thế, ai còn nghĩ được gì?! Có lẽ, ả cũng hiểu vậy nên không phản ứng gì gay gắt, chỉ nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra, giọng ngượng ngùng: - Thôi nào! Thuyền êm rồi! Ngã làm sao được nữa mà cứ ôm người ta chặt vậy?! Hắn cười trừ, buông đôi vai ả, điệu bộ ra chiều còn nhiều tiếc rẻ. Lúc ả cúi xuống rót rượu cho hắn, chiếc áo nâu sờn trễ xuống làm hở gần nửa tấm lưng trần mịn màng và cả một khoảng bụng trắng ngần, cặp mông ả căng tròn, hằn lên sau lớp lụa đen mềm mại. Hắn đứng phía sau ả mà người nóng ran, môi khô khốc… - Này, uống thử đi! - Ả nói rồi đưa cái chén về phía hắn. Hắn đỡ cái chén, tiện thể những ngón tay tham lam vòng luôn ra túm chặt lấy bàn tay rười rượi của ả. Ả thoáng giật mình, mặt ửng hồng, rồi vội vàng thu tay lại, giọng ỡm ờ: - Đồ dê xồm! Toàn lợi dụng thôi! Hắn chẳng nói gì, cười khà khà rồi ngửa mặt đổ thẳng chén rượu vào mồm đánh cái “ực!”… - Sao? Thấy thế nào? - Ả hỏi rồi nhìn hắn long lanh. - Đương nhiên là phê rồi! Ở bên em thì uống nước lã cũng phê! - Vậy thì mua rượu cho em đi! - Tất nhiên! Anh mua cả can luôn! Hắn lấy can rượu rồi móc cả nắm tiền trong túi ra dúi vào tay ả… - Anh đưa em nhiều thế? Trả lại này! - Khỏi! Đáng bao nhiêu! Rượu của em thì có gấp trăm lần như thế cũng vẫn xứng! – Vừa nói, hắn vừa đưa tay bẹo một cái nỡm nờ vào má ả. Đứng trên mui thuyền, hắn vẫn ngập ngừng, lưỡng lự, chưa muốn lên bờ... - Hay là…tối anh qua chơi với em nhé? – Hắn ấp úng! - Không được! Chồng em sắp đi đổ rượu về rồi! - Em có chồng? – Hắn hỏi với vẻ thảng thốt xen lẫn nghi ngờ. - Ừm! Anh về mau đi, kẻo chồng em thấy đấy! Ả lấy tay xô hắn lên bờ rồi quay ngoắt vào trong thuyền, mặc cho hắn vẫn đứng đó với bộ dạng ngẩn ngơ. Kể từ hồi chiều gặp ả, hắn cứ như ăn phải bùa mê thuốc lú, người lúc nào cũng bồng bềnh, nôn nao, rạo rực, cồn cào. Đến nỗi vợ hắn cũng nhận ra được sự khác thường nơi hắn: - Anh không ăn cơm đi, cứ uống rượu vã rồi cười tủm tỉm là sao? - Lắm mồm vừa thôi! Không phải việc của cô! Ăn nhanh lên rồi ra dọn dẹp lại cái xưởng đi, nãy tôi thấy nó vẫn bừa phứa ra đấy! Hắn quạc vợ rồi lại cầm chén rượu lên nốc cạn. Vợ hắn thì im bặt, cúi gằm mặt, ăn lặng lẽ. Càng nghĩ hắn càng thấy bực! Đàn bà thì phải như ả bán rượu hồi chiều ấy, mơn mởn, ngọt ngào, mê đắm như thế chứ! Còn cứ như vợ hắn, thật ô uế cho hai từ “đàn bà”. Người đâu mà đần độn, xấu xí, và ngu si, tay chân thì đen nhẻm, khô khốc, từ đầu tới gót chả thấy tí mỡ màng, tròn trịa nào, chỉ một khúc thẳng tuột. Ngày xưa hắn nghèo, hắn dại nên mới lấy phải ả, chứ như giờ thì… Hắn thở dài não nuột, đập cái chén đánh “cạch” xuống mâm rồi vùng vằng đứng dậy đi thẳng ra ngõ. Hắn đi ra bờ sông chăng? Phải rồi! Chính xác hơn là chỗ neo thuyền của ả bán rượu. Hắn cũng chẳng hiểu sao bàn chân hắn lại cứ đi theo hướng đó, dù hắn biết lúc này, ả cùng chồng ả đang vui vầy. Hắn khom mình nép sau bụi chuối hoang cạnh bờ sông. Từ đây, hắn có thể quan sát được mọi động tĩnh trên thuyền. Bóng đêm tĩnh lặng bao trùm khiến cánh đồng và cả dòng sông trước mặt như hòa vào nhau thành một mảng không gian mênh mang và sâu thăm thẳm. Ánh đèn măng-xông xanh lét lách qua những khe hở nham nhở trên tấm liếp chắn tạm bợ, phả ra mui thuyền, tản xuống mặt sông một thứ ánh sáng nhợt nhạt, nhút nhát, chẳng dám đi xa mà chỉ loanh quanh bên mạn thuyền. Âm thanh hiếm hoi mà hắn nghe được là tiếng ếch nhái thi thoảng gọi nhau ì oạp, tiếng quẫy nước lõm bõm của mấy con diếc ăn đêm… Hắn cứ thập thò rình rập rất lâu, như một thằng ăn trộm. Hắn cũng chẳng biết mình phải làm gì?! Leo lên thuyền với ả ư? Không thể, vì chồng ả đang kè kè ở đó! Có lẽ, điều duy nhất hắn hi vọng bây giờ là được nhìn thấy bóng dáng nàng, dù là trong giây lát, chỉ có vậy thì những nôn nao, những thèm khát đang quặn cào trong lòng hắn họa chăng mới phần nào nguôi dịu. Có vẻ như hắn đã được ông trời cảm động và chiều lòng, bởi cái liếp chắn đang sột soạt hé mở. Tim hắn như ngừng đập khi thấy ả từ trong thuyền bước ra. Vẫn cái dáng mây mẩy, vẫn mái tóc dài mềm mại ấy. Chỉ nhìn thế thôi, người hắn đã run lên rồi! Hắn lập tức rời khỏi bụi chuối, lồm cồm bò men xuống bờ sông như một anh lính đặc công đang đánh trận, nhẹ nhàng đến nỗi ngay cả khi hắn đã áp sát mui thuyền, ả vẫn không hề hay biết… - Em! – Hắn gọi thều thào! Ả giật mình và hốt hoảng quay ra, chực hét lên. Rất may, hắn đã kịp đưa tay lên miệng làm dấu yên lặng: - Suỵt!!! Anh đây! Ả đã nhận ra hắn, bởi thứ ánh sáng từ trên thuyền, dẫu nhợt nhạt, vẫn đủ để soi rõ cái bộ mặt hắn đang lấm lét, chăm chiêu, cả cái giọng nói ồm ồm, trầm trầm của hắn nữa, nếu đã nghe một lần thì sẽ rất lâu mới quên được. - Trời! Sao anh liều thế? Sao lại tới đây giờ này? Hắn không trả lời ả mả nghển cổ ngó vào trong thuyền, giọng thì thầm: - Chồng em đâu? - Lão ấy ngủ rồi! Chỉ chờ có thể, hắn vồ lấy tay ả rồi lôi thốc lên bờ. Còn đang thảng thốt chưa hiểu chuyện gì thì ả đã bị hắn bế xốc lên, chạy thẳng đến chỗ bụi chuối hoang. Hắn ghì chặt ả xuống và hôn ngấu nghiến. Ả thì lúc đầu cũng đôi phần chống cự, nhưng rồi yếu dần, và mềm nhũn, mặc cho đôi môi khô ráp, rừng rực của hắn như đang muốn nghiền nát ả, mặc cho cái lưỡi tham lam của hắn giống như con rắn bị thương, đang luồn lạch, quằng quẫy bên trong. Chỉ đến khi, những ngón tay hấp tấp, vồ vập của hắn lần cởi những chiếc cúc trên ngực mình, ả mới bừng tỉnh rồi vùng dậy… - Đừng anh! Không được! - Anh yêu em mà! - Mình đang ở giữa đường giữa chợ đấy! Hơn nữa, chồng em có thể tỉnh dậy bất kỳ lúc nào! Lão ấy sẽ giết em mất! - Vậy phải làm sao? Phải có cách để anh được gặp em chứ? Ả không nói gì, đẩy mạnh hắn ra rồi vùng chạy một mạch lên thuyền. Cả đêm hôm ấy, hắn không sao ngủ được, bởi chỉ cần nghĩ lại phút giây được thấy ả mê dại, buông lơi trong vòng tay hắn nơi bụi chuối hoang là toàn thân hắn lại hừng hực. Tiếc thật, chỉ một chút nữa thôi là ả đã thuộc về hắn, vậy mà…! Nhưng không sao, hắn tin là sớm muộn hắn cũng sẽ có ả! Sáng hôm sau, hắn dậy rất sớm! Vì hắn biết, có cố nằm cũng chẳng ngủ thêm được! Và rồi, những ham muốn, khao khát trong người lại đưa bước hắn ra bờ sông. Nhưng giờ là ban ngày rồi, hắn không dám lộ liễu rình rập nơi bụi chuối hoang nữa, mà chỉ loanh quanh, lởn vởn ở mấy con ngõ cách đấy xa xa, mắt đau đáu hướng về chỗ con thuyền. Chẳng ai hiểu được hắn đang toan tính gì. Mọi việc có vẻ lại diễn ra như ý hắn, bởi từ dưới thuyền, chồng ả đang lỉnh kỉnh xách hai can rượu to như hai cái chum đựng nước lên bờ. Ả cũng tất tả ôm bộ quang gánh bước theo chồng. “Vậy là hai vợ chồng ả sẽ đi giao rượu sao? – Hắn nghĩ thầm và buông thượt một tiếng thở dài. Nhưng không phải vậy, sau khi đặt hai can rượu ngay ngắn vào hai bên quang, chồng ả oằn vai xốc cái đòn gánh lên rồi cằm cụi bước đi, còn ả thì lững thững trở lại thuyền. Khỏi phải nói là hắn mừng tới cỡ nào, bởi hắn biết là để đổ hết hai can rượu to uỵch thế kia thì cũng phải mất rất nhiều thời gian. Hắn hăm hở chực nhào ra, nhưng rồi cố ghìm lại: “Đợi thêm lát nữa đã, nhỡ đâu thằng đó để quên gì, quay lại lấy thì sao?”. Thế rồi, khi bóng người chồng tội nghiệp của ả mờ dần và khuất hẳn sau rặng tre um tùm nơi cuối đường, và khi đã dáo dác nhìn quanh bốn phía, hắn phăm phăm lao thật nhanh tới chỗ con thuyền mong manh, lén lút và vội vàng. Con sông làng này có khi vơi, khi đầy, khi trong, khi đục, nhưng sự êm ả thì dường như vĩnh hằng, chẳng khi nào có sóng. Ấy vậy mà giờ đây, con thuyền ấy lại cứ chòng chành, dập dềnh và nhấp nhô liên hồi như đang phải chịu những con sóng dữ dằn và điên cuồng lắm vậy! Những con sóng ấy nhóc nhách từ mép thuyền, đuổi nhau ồ ạt trên mặt sông rồi vỗ vào bờ bì bạch, phì phạch… Hình như hắn vừa thiếp đi một lát thì phải?! Hắn có cái tật mỗi khi làm xong chuyện đó là rất buồn ngủ, và có thể nhắm mắt ngủ ngay, mặc kệ mọi thứ vẫn đang nhớp nháp, ngổn ngang. Ả thấy hắn tỉnh rồi thì dụi dụi đầu vào ngực hắn âu yếm, nũng nịu… - Mặc đồ vào rồi lên bờ đi anh! Lão ta sắp về rồi đấy! - Còn lâu! Hai can rượu đầy ứ, đi đổ lẻ tẻ cho từng quán một, lại đi bộ, đố về sớm được! - Anh nói đúng, nhưng nếu gặp khách mua buôn cả can thì sẽ về luôn! - Kệ! Anh sợ gì! - Anh không sợ nhưng em sợ! Lão có thể giết em! Nghe lời em, về đi, lúc khác em đền! Ả nói vậy thì hắn cũng không muốn làm ả khó xử. Hắn miễn cưỡng ngồi dậy, uể oải khoác bộ quần áo vào người. Ả cũng mặc đồ rất nhanh rồi hối hắn lên bờ. Nhưng khi hắn vẫn còn đang bịn rịn, lưu luyến trên mui thuyền thì bóng thằng chồng ả đã thấp thoáng về tới. Thấy có đàn ông lạ lên thuyền, mặt thằng chồng ả sầm lại, nhìn ả chằm chặp rồi gằn giọng: - Ai đây? Ả, sau một tích tắc hoảng hốt, lập tức lấy lại được vẻ thản nhiên: - Là khách mua rượu mà, người ta muốn mua số lượng lớn, em vừa cho uống thử, người ta ưng lắm! Hắn thấy vậy thì cũng tiếp lời: - Quả thực, rượu của thuyền anh chất thật! Uống rồi lại muốn uống thêm nữa! Không giống như rượu của mấy vùng quanh đây, chỗ nào cũng nhàn nhạt, chua chua, chán chết! Sắp tới, nhà tôi có đám to, nếu được, xin đặt vợ chồng anh khoảng mấy trăm lít! Đây, tôi có mang tiền đặt cọc theo luôn đây! Thằng chồng ả nghe vậy thì có vẻ nguôi ngoai, lại còn nhìn thấy mớ tiền hắn đã cầm sẵn trên tay thì cũng không còn hoài nghi gì nữa. - Vậy mời anh vào trong thuyền, ta sẽ nói chuyện cụ thể! Kể từ hôm đó, cứ có cơ hội là hắn và ả lại lao vào nhau. Tuy nhiên, ả không muốn hẹn hắn trên thuyền nữa mà đổi sang gặp trên bờ, địa điểm thì nhiều vô kể: ngôi nhà hoang giữa cánh đồng, vườn chuối hột cuối làng, hoặc ruộng ngô um tùm phía sau chùa. Ả sẽ ke thời gian thật chính xác để có mặt ở thuyền trước khi chồng ả đi đổ rượu về. Hoặc nếu có lỡ về muộn hơn chồng, ả vẫn có thể nói dối là vì thèm ăn quả cam, quả ổi nên đi vào làng tìm mua. Tóm lại, sẽ rất khó để chồng ả phát hiện. Hắn thì mặc kệ, thế nào cũng được, chỉ cần hắn được ở bên ả, được thỏa những khao khát, đam mê, được thấy ả khi thì dịu dàng, nũng nịu như mèo, khi thì cuồng nhiệt, hoang dại như hùm beo, bởi với hắn bây giờ, ả là tất cả. Nhưng cũng vì thế mà hắn đang rất lo lắng mà chưa biết phải làm sao?! Bởi theo lời ả nói, ả và chồng ả chẳng ở nơi nào cố định mà lênh đênh quanh năm, mỗi vùng neo lại một thời gian. Có nghĩa là, ả cũng sắp phải rời cái làng này để trôi đến một vùng xa xôi nào đó! Ả nói, dân sông nước kiêng kỵ khởi hành vào ban ngày, do vậy, vợ chồng ả thường nhổ sào vào ban đêm, và hay chọn đêm rằm, bởi có trăng sáng nhất soi đường. Ả bảo chồng ả có khả năng nhìn ánh trăng chiếu trên mặt nước mà đoán được độ nông sâu, tránh cho thuyền mắc cạn; ánh trăng cũng giúp thuyền lách được những tảng bèo dày đặc, những vật thể trôi nổi, và đặc biệt là tránh va phải xác chết trôi. Bởi va phải xác trôi là điều cực kỳ đen đủi và phiền phức. Mỗi lần gặp xác, vợ chồng ả phải đưa nó lên bờ chôn cất, rồi đốt vàng hương, rồi cúng trái cây, có vậy mới yên ổn mà đi được. Hắn bảo ả bỏ chồng đi, hắn cũng sẽ bỏ vợ, rồi đưa ả lên bờ sống với hắn đàng hoàng, nhưng ả không chịu. Ả bảo rằng chồng ả sẽ giết ả nếu biết ả có người đàn ông khác. Và rằng, kể cả sống với hắn, ả cũng sẽ không chịu được những lời dèm pha, dị nghị của người làng. Vậy nên, dù vẫn hạnh phúc và đắm đuối bên ả, nhưng hắn thật sự chưa tìm ra lối thoát nào cho mối quan hệ này. Hôm qua, hắn và ả lại gặp nhau, nhưng khác với mọi lần, sau những phút giây cuồng loạn, bện vào nhau cho thỏa những khát khao, ả chỉ im lặng gục đầu vào vai hắn trầm tư, chẳng nói một lời… - Sao vậy em? – Hắn hỏi bằng giọng tư lự. - Nay là mười tư rồi đấy! - Thì sao? - Chồng em bảo mai là rằm, sẽ nhổ sào đưa thuyền đi vùng khác! - Hả? Tức là… - Ừm! Em buồn lắm! Không muốn xa anh! - Sao không ở lại đây luôn? Sao phải đi nơi khác làm gì? - Anh không biết thôi, các mối rượu bỏ hết rồi! Thuyền em từ nơi khác dạt tới, tranh mối bỏ rượu của những người nấu rượu trong làng này, họ ghét và kèn cựa ghê lắm! Họ không để mình ở đây lâu đâu! - Nhưng anh không thể sống thiếu em được! Em bỏ quách cái thuyền đó đi, rồi anh đón em về! - Em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, điều đó là không thể, chồng em sẽ giết em, xóm làng sẽ khinh bỉ! - Vậy là không còn cách nào sao? - Em cũng không biết nữa! - Hay là, ta bỏ trốn, đến một nơi thật xa, ở đó, anh sẽ gây dựng lại xưởng mộc, em sẽ nấu rượu bán, chúng mình sẽ sớm tối hạnh phúc bên nhau, chẳng phải nằm bờ ngủ bụi, chẳng phải lén lút, ngầm vụng! Được không em? - Có ổn không anh? - Sao lại không chứ? Mình sẽ đi vào ban đêm để tránh sự chú ý của mọi người! - Nhưng ban đêm thì lão chồng em sẽ ở nhà, tức là em không bao giờ được phép bước ra khỏi thuyền anh ạ! - Đừng lo, anh đã có cách! Tối mai, em sắp một mâm cơm, rồi thuyết phục làm sao để chồng em đồng ý mời anh ra dùng bữa. Cứ lấy lý do là để tạo chỗ thân quen, giữ mối làm ăn sau này. Tới lúc rượu ngà ngà, em sẽ lén bỏ thuốc ngủ vào chén của lão ấy. Đợi lão ngủ say, mình sẽ trốn! Ả nghe hắn vạch ra kế hoạch như vậy thì cũng tỏ vẻ xuôi xuôi. Vậy là hắn tức tốc về nhà, gom hết tiền bạc lại, rồi đặt vấn đề bán gấp cái xưởng mộc cho lão Thông ở đầu làng. Đương nhiên là lão Thông mừng như bắt được vàng, bởi lão ấy đã thèm khát cái xưởng của hắn từ lâu lắm rồi! Để mất cái xưởng này, hắn cũng tiếc lắm! Nhưng không sao, đến miền đất mới, hắn sẽ gây dựng lại một cái xưởng khác, có thể không to, không đẹp bằng cái hắn vừa bán, nhưng bù lại, hắn đã có ả! Vậy là quá hời rồi, hắn không hề nuối tiếc gì với cuộc đánh đổi này cả! Rồi hắn mang luôn cả giấy tờ nhà đi cầm cố. Cũng phải thôi, hắn còn gì ràng buộc, lưu luyến với cái nhà này, với cái làng này nữa đâu?! Hắn mỉm cười hài lòng nhìn số của cải mà hắn vừa gom được rồi nhét tất cả vào trong cái túi vải, buộc lại cẩn thận. Phải mang theo thật nhiều, thật nhiều tiền thì mới có thể đảm bảo cho hắn và ả một cuộc sống sung túc… Đúng giờ hẹn, hắn khoác cái túi lên vai, khấp khởi ra thuyền. Nghe tiếng lạch cạch trên mui, ả thừa biết là hắn đã tới nhưng vẫn ra vẻ lơ đãng, rồi vờ cắm cúi dọn đồ ăn phía sau thuyền. Chồng ả thì vẫn giữ một thái độ nhàn nhạt: - Anh tới rồi à? Mời vào trong này! Trong bữa cơm hôm ấy, hắn và chồng ả đều cố gắng để không khí trở nên gần gũi dù thực lòng đâu đó vẫn còn chút gượng gạo. Chỉ đến khi có vài chén rượu trong người rồi, cái khoảng cách ấy mới dần mất đi. Thằng chồng ả cứ cụng ly liên tục, và lần nào cũng ngửa cổ lên nốc ừng ực. Còn hắn, sau một vài chén đầu uống nhiệt tình để tạo không khí, thì những chén tiếp sau, hắn uống rất cầm chừng, dù vẫn nâng ly đều đều, bởi hắn hiểu việc quan trọng nhất vẫn còn ở phía trước. Ả thì gần như im lặng, cả bữa chỉ ngoan ngoãn ngồi rót rượu và tiếp đồ ăn, lặng lẽ như một con mèo. Hiếm hoi lắm mới thấy ả vụng trộm liếc vội qua hắn bằng một thứ ánh mắt đầy lém lét. Thằng chồng ả lúc này có vẻ đã gần nhũn rồi, nó cứ cầm cái chén huơ đi huơ lại trước mặt, giọng lè nhè: - Rất…rất…vui vì được làm ăn với anh! Sau này, có…có…mối nào cần mua rượu với số lượng lớn, cứ…cứ…bảo vợ chồng tôi nhé! Đảm bảo rượu ngon, giá hợp lý! Lát nữa, vợ…vợ…chồng tôi phải đi rồi! Chén…chén…này thay cho lời từ biệt! Cạn…cạn…nhé! Thằng chồng ả đổ xộc chén rượu vào mồm. Còn hắn, vì không muốn để chồng ả nghi ngờ, cũng đành dốc ngược chén lên nuốt cái “ực!”. Nhưng, khi chỗ rượu đó vừa trôi khỏi họng, hắn đã nhận thấy có gì rất khác thường. Một vị đắng đắng, nồng nồng thộc ra theo hơi hắn thở. Rồi hắn thấy mắt hoa đi, thấy cái thuyền nhỏ nghiêng ngả, chòng chành, và sau cùng là một màu đen kịt bao trùm lên tất cả... Hắn từ từ mở mắt. Ánh trăng rằm vẫn soi vằng vặc, gió từ cánh đồng hiu hiu liếm qua mặt hắn rời rợi, tiếng gà gáy lẻ loi, văng vẳng đâu đây, gây cho người ta thứ cảm giác rằng đêm đã đi qua quá nửa! Và hắn giật mình vùng dậy! Sao hắn lại nằm bên vệ sông thế này nhỉ? Cái thuyền đâu? Ả đâu? Và cái túi tiền của hắn đâu? Đâu hết rồi? Hắn rú lên, lồng lộn như một con thú hoang, chạy dọc theo triền sông và gào thét. Hắn vấp phải búi cỏ, hay gốc cây gì đó, ngã chúi đi, nhưng lại lập tức chồm dậy, rồi lại chạy, lại gào thét! Trăng đêm nay sáng quá, khiến cánh đồng, con sông và cảnh vật xung quanh như được phủ một màn hư ảo. Dẫu vậy, ánh trăng không thể che phủ được một sự thật rằng hắn đã mất đi tất cả! Vậy ra, hắn chỉ là con rối trong màn kịch hoàn hảo của vợ chồng ả? Những đê mê, say đắm kia chỉ là giả tạo? Những lời ngọt ngào ả thủ thỉ bên tai hắn chỉ là lừa dối thôi sao? Không hẳn, bởi vẫn còn một điều ả nói thật, rằng thuyền của vợ chồng ả thường rời đi vào đêm rằm, ấy là khi trăng sáng, và đẹp nhất! Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo