Tôi và thằng bạn cùng phòng trọ của tôi đều tán tỉnh Trinh từ lâu, nhưng Trinh thì vẫn chưa quyết định chọn ai. Tôi thấy Trinh giống như con chó, còn tôi và bạn tôi giống như hai cục xương béo ngậy, tươi ngon, làm Trinh cứ mãi phân vân, chả biết nên tợp cục nào. Là sinh viên nghèo nên việc phải đầu tư tán tỉnh tốn kém trong thời gian dài khiến tôi rất khó khăn. Bởi vậy, tôi quyết định sẽ chơi tiểu xảo, tác động để thằng bạn tôi rút lui. Khi không còn người để so sánh, lựa chọn nữa thì Trinh sẽ sớm nhận lời yêu tôi thôi. Thế nên tối qua, sau vài chén khề khà ở quán rượu ốc gần nhà, đợi cho thằng bạn có vẻ đã ngà ngà, tôi mới cất giọng ê a: - Chúng ta thật ngu xuẩn khi mất công, mất của tán tình em Trinh bấy lâu nay! - Ý mày là sao? – Thằng bạn hỏi lại bằng giọng lè nhè. - Vì Trinh quá bình thường luôn: học thì dốt, người thì lùn, mặt đầy mụn. Ngày xưa Bạch Tuyết da trắng như tuyết, tóc đen như gỗ mun, còn Trinh thì da đen như gỗ mun, gàu trên đầu trắng như tuyết! - Ừ! Cũng đúng! - Mà mày còn nhớ cái hôm đang học thì cả lớp phát hiện thấy mùi thối, vì nghi có ai đó ỉa bậy trong lớp nên thầy phải ngừng giảng bài và yêu cầu cả lớp cùng với thầy đi tìm cứt không? - Nhớ! Nhưng hôm đó có tìm thấy cứt đâu! - Đương nhiên là không tìm thấy, bởi đó không phải là mùi cứt mà là mùi thối chân của Trinh! - Trinh bị thối chân à? - Không chỉ thối chân thôi đâu, còn cả hăm bẹn, hoi nách, thối mồm và thối tai nữa! - Kinh thế? Sao lại có đứa con gái vừa dốt, vừa xấu, vừa bẩn, lại vừa thối từ chân lên đầu vậy nhỉ?! Nhưng… nhưng…tao vẫn sẽ yêu và theo đuổi Trinh! - Thằng thần kinh! Một đứa con gái như thế mà mày vẫn muốn sao? - Một đứa con gái như thế mà tao với mày còn tán mãi không đổ, thử hỏi, nếu không tán Trinh thì tao với mày còn tán được ai? Dứt lời, nó lại đổ chén rượu vào mồm, nuốt cái “ực”. Tôi thì cảm thấy rất hậm hực bởi ý đồ của mình đã không thành hiện thực. Nhưng không sao, tôi đã có cách khác. Vì uống nhiều nên vừa về đến phòng là thằng bạn tôi nằm vật ra giường, ngủ say như ngất. Tôi nhìn đồng hồ. Hi vọng là giờ này Trinh vẫn chưa ngủ. Tôi móc túi thằng bạn, lấy điện thoại của nó ra để nhắn tin cho Trinh. “Nhắn gì đây nhỉ? Con gái thường ghét những thằng ăn nói mất dạy, vô văn hóa, vậy thì, mình sẽ nhắn tin thật vô văn hóa!”. - “Trinh ngủ chưa?” - “Dạ chưa ạ! Em đang học bài” - “Học cái con khỉ! Lại lên mạng xem sex chứ gì? Hôm trước qua nhà em chơi, anh xem trộm laptop của em, thấy lịch sử toàn vào mấy trang đồi trụy, bậy bạ” - “Anh… anh thật bệnh hoạn!” - “Nhận lời yêu anh nhé? Tối mai anh qua đón em đi chơi. Khỏi ra công viên, khỏi xem phim, khỏi ăn kem, mình vào nhà nghỉ luôn. Anh cũng vừa lên mạng xem sex xong, học được mấy tư thế mới hay lắm, mai anh sẽ thực hành với em luôn. Bảo đảm em sẽ ngất ngây, lên bờ xuống ruộng. Nhé?” - “Anh cút đi! Đồ biến thái! Tôi không bao giờ nói chuyện với anh nữa!”. Xong! Tôi xóa hết mấy tin nhắn vô văn hóa ấy rồi nhét cái điện thoại trả lại vào túi thằng bạn. Nó vẫn ngủ ngon lành một cách tội nghiệp. Giờ thì nó đã chính thức bị loại khỏi cuộc chơi rồi, chỉ còn một mình tôi thênh thang đón chờ tình yêu của Trinh mà thôi. Nụ cười khẽ nhếch trên môi, tôi với lấy cái điện thoại của tôi, nhắn tin cho Trinh: - “Trinh ngủ chưa?” - “Dạ chưa ạ! Em đang học bài” - “Vậy à! Anh cũng đang học bài nè! Nhưng học mãi không thuộc, vì cứ vừa học vừa nhớ đến em. Em học thêm chút xíu nữa rồi đi ngủ sớm nhé! Thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu, lại dễ mọc mụn, xí gái nữa! Chúc em ngủ ngon với những giấc mơ trải đầy hoa hồng cùng những thiên thần xinh xắn vây quanh, ru em êm ái say nồng” - “Hi hi! Ngọt ngào quá! Anh cũng thế nhé! Bi bi anh!” Một cảm giác sướng nôn nao, râm rỉ len vào tim, tôi nhắm mắt lim dim, rồi chìm vào giấc ngủ êm đềm… Giấc ngủ của tôi và thằng bạn kéo dài đến tận gần trưa hôm sau. Đánh răng rửa mặt xong, bước từ nhà tắm ra, tôi đã thấy thằng bạn tôi, tay nó vẫn đang cầm điện thoại, mồm há hốc: - Mày ơi! Trinh nhắn tin cho tao! Tôi chạy vụt tới, vồ lấy cái điện thoại của nó: “Anh à! Đêm qua, em đã suy nghĩ cả đêm, và em quyết định sẽ nhận lời yêu anh! Anh qua đón em đi nhà nghỉ luôn nhé, và phải giữ lời hứa là làm cho em lên bờ xuống ruộng đấy, không thì đừng trách em!” Thằng bạn tôi sau những phút ngỡ ngàng thì cuống cuồng mặc quần áo rồi phóng xe, hí hửng lao đi. Một cảm giác cay đắng, đau đớn dâng lên trong tôi uất nghẹn... Tôi đã thua rồi, tôi đã mất Trinh rồi!!! Trời ơi! Đau quá! Tôi mất Trinh rồi! Tác giả: Võ Tòng Đánh Mèo